Chương 44

[ Mẹ ơi! ]

Nhưng mà điện thoại đột nhiên hiện lên nhắc nhở: [ Số liên lạc chưa được thêm vào, không thể sử dụng chức năng nhắn tin, vui lòng bật chức năng lưu thông tin liên lạc trước. ]

!!!

Quý Tinh Nhiên: Quả nhiên không sai!!!

Chức năng tin nhắn là chức năng vô dụng đã nằm trong dự đoán của nàng.

Nhưng mà nàng không ngờ sẽ vô dụng đến mức này.

Không có trong danh bạ thì không thể sử dụng.

Phải kích hoạt chức năng [ Danh bạ ] trước!

Loại cảm giác ép mua ép bán này… Cực kỳ khó chịu!

Quý Tinh Nhiên rất tức giận!

Nàng vô cùng tiếc ba điểm sinh tồn của mình.

Đây chính là 1 phần 333 giá phần mềm màu cam đó!

Đau lòng.

Quý Tinh Nhiên miệng chê nhưng cơ thể lại rất thành thật, nàng vẫn đi xem thử chức năng danh bạ.

Một số [ 5 ] nhàn nhạt nổi trên biểu tượng của mục danh bạ.

Cần phải có năm điểm sinh tồn.

Dựa theo hoạt động bình thường của hệ thống, Quý Tinh Nhiên đoán sau khi chức năng danh bạ được kích hoạt, chắc chắn còn có chức năng [ Thêm vào ] nữa.

Có lẽ lại phải mất thêm phí.

Vậy ít nhất nàng phải tích được sáu điểm sinh tồn thì mới có thể tiếp tục kích hoạt thêm chức năng.

Nếu không sẽ bị mắc kẹt như bây giờ.

Quý Tinh Nhiên là người thuộc phái hành động.

Sau khi mất ba điểm sinh tồn để kích hoạt chức năng [ Tin nhắn ], bây giờ nàng còn hai điểm.

Quý Tinh Nhiên cũng cắt bớt chiếc áo khoác lụa mà Quý Trường Minh đã cởi ra trước đó, khâu ba sợi dây giày có thể sử dụng cho giày cỏ.

Sau đó, nàng thu gọn tay áo của mình và Thẩm Tuệ Tâm lại để dễ dàng hoạt động.

[ Kỹ năng khâu vá +5 ]

Đổi nâng cấp.

Thêm một điểm sinh tồn, bây giờ lại lên ba điểm.

Quý Tinh Nhiên cầm cần câu và lưới đánh cá của mình, chuẩn bị đi bắt cá.

Nàng đi đến bờ sông, thấy Quý Dương thị và Quý Song Nhi vẫn chưa bắt được một con cá nào.

Hơn nữa, lưới đánh cá cũng đã bị rách.

Quý Tinh Nhiên: Chậc chậc chậc, thảm quá đi!

Quý Song Nhi nhìn sang, trên mặt chứa vẻ cầu xin.

Quý Tinh Nhiên quay lại nhìn mặt sông, thả cần câu xuống.

Quý Song Nhi cắn chặt răng, bước đến chỗ nàng xin giúp đỡ: “Tinh Nhiên tỷ tỷ, tỷ có thể dạy ta bắt cá không?”

Vừa rồi cô bé đã nhìn thấy.

Tốc độ bắt cá của Quý Tinh Nhiên cực kỳ nhanh.

Chỉ một lát đã bắt được năm con cá.

Quý Song Nhi vô cùng hâm mộ.

Quý Tinh Nhiên liếc mắt nhìn cô bé một cái, nói: “Ta không bao giờ làm chuyện gì mà không có thù lao.”

Không thu phí sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Thu phí thì tranh nhau đến hỏi.

Từ Tôn lão thái là có thể nhìn ra được.

Ngươi đối xử tốt với bà ta, bà ta sẽ không thật lòng, thậm chí còn cảm thấy đó là việc ngươi nên làm.

Thậm chí còn cảm thấy đó là do ngươi nợ bà ta.

Ngược lại, sau khi đổi lưới đánh cá lấy đai buộc trán, Tôn lão thái thành thật hơn rất nhiều.

Có lẽ là biết không thể chiếm tiện nghi, cũng không có cách nào dùng quy củ kính già yêu trẻ gì đó để ép buộc cả nhà Quý Tinh Nhiên.

Cho nên bà ta cũng không dám gây chuyện.

Thái độ của Quý Tinh Nhiên đối với lời xin giúp đỡ của Quý Song Nhi cũng như vậy.

Không làm miễn phí.

Quý Song Nhi lúng túng, nhưng mà không hề tức giận.

Cô bé chỉ có chút sợ hãi: “Tinh Nhiên tỷ tỷ, đồ của chúng ta đều đã bị lục soát, trên người ta chỉ có thứ này, có được không?”

Quý Song Nhi đưa cho nàng một chiếc túi thơm nho nhỏ.

Trên mặt có chút quẫn bách.

Chiếc túi thơm này là do cô bé tự làm, tất nhiên không phải thứ gì đáng giá.

Cho nên lúc bị tống vào đại lao mới không bị lấy đi.

Quý Tinh Nhiên nhận lấy và ước lượng một chút: “Bên trong này đựng thứ gì?”