Chương 37

Quý Tinh Nhiên vui vẻ chạy về đưa cho Thẩm Tuệ Tâm: “Nương! Con cá này nướng lên sẽ rất ngon!”

Thịt của cá nhỏ lúc trước không đủ dày.

Vừa cho lên nướng một chút đã cháy khét.

Con cá này to hơn một chút, chắc chắn sẽ có một ít mỡ.

Sau khi nướng sẽ trở thành mỹ thực!

Quý Tinh Nhiên chìm trong suy nghĩ hạnh phúc.

Thẩm Tuệ Tâm lấy ra một khối muối thô được cất cẩn thận, sau đó nhẹ nhàng mài một chút.

Tiểu nhi tử bốn tuổi của Quý Hiển Vinh kéo góc áo của nãi nãi: “Nãi nãi, con cũng muốn ăn cá.”

Sau đó liền nghe thấy mẫu thân của Quý Hiển Vinh là Tôn lão thái dỗ tôn tử: “Vân Nhi ngoan, cá này vẫn chưa nấu chín, khi nào chín mới ăn được.”

Cổ của Quý Tinh Nhiên lập tức cứng đờ.

Lão thái thái à, không phải như vậy đâu!

Chúng ta cũng chưa nói sẽ cho các ngươi ăn cá mà.

Không cần quan tâm là sống hay chín, đó đều là cá của chúng ta.

Liên quan gì đến các người?

Khóe mắt nàng nhìn thoáng qua cả nhà Quý Hiển Vinh đang tụ tập lại gần đống lửa.

Sững sờ đến mức không dám quay đầu.

Phải làm thế nào bây giờ?

Quý Tinh Nhiên nhìn về phía Thẩm Tuệ Tâm xin giúp đỡ.

Chỉ nghe thấy Thẩm Tuệ Tâm dịu dàng nói: “Muốn ăn cá sao? Chuyện đó rất đơn giản.”

Quý Tinh Nhiên trợn tròn mắt: “???”

Không phải chứ?

Người cha giàu có ngốc nghếch của con còn chưa nhượng bộ mà!

Nương, người làm sao vậy?

Thẩm Tuệ Tâm mỉm cười nhìn về phía người nhà của Quý Hiển Vinh đang ngây người đứng ở bên cạnh: “Dưới sông có nhiều cá lắm, các người thử xem. Nhiên Nhiên nhà chúng ta mới đi một lát đã bắt được ba con cá đây này.”

Thẩm Tuệ Tâm cực kỳ nhiệt tình: “Các người có muốn đi bắt cá không? Ta có thể cho các người mượn lưới đánh cá của nhà ta, yên tâm, không mất tiền thuê đâu.”

Quý Tinh Nhiên sửng sốt.

Năm người nhà của Quý Hiển Vinh cũng trợn tròn mắt nhìn.

Quý Tinh Nhiên không nhịn được cười trộm.

Tuyệt vời!

Nương của nàng thật là tuyệt!

Câu đầu tiên là…

Nhà của ngươi là nhà của ngươi, nhà của ta là nhà của ta.

Còn nữa, Nhiên Nhiên của nhà chúng ta cũng chỉ mới mười lăm tuổi.

Nhìn lão thái thái nhà ngươi rất khỏe mạnh, còn có thể ôm tôn tử.

Còn có một phụ nhân đang trong độ tuổi khỏe mạnh.

Cho dù là nữ nhi nhà các ngươi, cũng chỉ nhỏ hơn Nhiên Nhiên nhà chúng ta hai tuổi.

Mấy người lớn như vậy mà lại không biết bắt cá bằng Nhiên Nhiên nhà chúng ta ư?

Câu thứ hai là…

Muốn ăn cá thì tự đi bắt.

Có thể cho các ngươi mượn lưới đánh cá.

Không lấy tiền thuê, có nghĩa đây là nhân tình.

Tất nhiên là cũng không trông cậy rằng các ngươi sẽ trả.

Nhưng mà chúng ta đã cho các ngươi mượn miễn phí, các ngươi cũng không thể mặt dày đòi được chia cá của nhà chúng ta, đúng không?

Nhìn Thẩm Tuệ Tâm có vẻ yếu đuối với nụ cười dịu dàng, nhưng mà lời vừa nói ra đã chặt đứt ý định của cả nhà Quý Hiển Vinh.

Nhà Quý Hiển Vinh có năm người.

Ngoại trừ Quý Tiểu Bảo vẫn chưa biết nói, đang được mẫu thân ôm trong ngực thì vẫn còn bốn người khác.

Tôn lão thái, Quý Dương thị, Quý Song Nhi, Quý Vân.

Tất cả đều sững sờ tại chỗ.

Đặc biệt là Tôn lão thái, hai tròng mắt giống như sắp rớt ra ngoài.

Hiển nhiên là không ngờ Thẩm Tuệ Tâm lại có thể nói trắng ra như vậy.

Có ý gì?

Cái lưới đan bằng cỏ này mà còn phải thuê á?

Không phải, chuyện này không quan trọng.

Đương gia nhà các người nói muốn chăm sóc chúng ta.

Chăm sóc như thế này sao?

Ngay cả cơm cũng không quan tâm?

Sắc mặt Tôn lão thái trầm xuống.

Nhưng mà một lát sau, bà ta lại bày ra nụ cười vừa xa cách lại vừa nhiệt tình.

“Ngươi là thê tử của Xương Minh đúng không? Xét bối phận thì người còn phải gọi ta một tiếng thẩm nương đó.”

“Thê tử của Xương Minh à, ngươi chưa sinh nhi tử nên không biết, tiểu tử này chưa phải chịu đói bao giờ!”

“Người nhìn đi, Vân Nhi và Bảo Nhi của nhà ta đã mấy ngày không được ăn uống đàng hoàng, hài tử đói đến mức gầy hết cả người. Ôi chao, thật đáng thương!”