Chương 30

Mặc dù hơi keo kiệt, nhưng mà đúng là có chỗ thay đổi.

Quý Tinh Nhiên kìm nén sự kích động của mình, nói chuyện tiến độ kỹ năng cho cha mẹ của mình.

“Trên điện thoại di động của con hiển thị một kỹ năng, thể hiện ba loại kỹ năng thu thập, đan dệt và săn bắt mà con đang nắm giữ.”

“Trong đó, kỹ năng thu thập và kỹ năng đan dệt đã thực hiện hơn 10 lần, đã được thăng cấp lên trung cấp, nhưng mà thanh tiến độ trung cấp là 1000.”

“Mặc dù là như vậy, nhưng mà con phát hiện sau khi tiến độ thu thập thăng lên trung cấp, dường như chất lượng của những thứ mà con thu thập được đều tăng lên.”

Lời nói của Quý Tinh Nhiên khiến Quý Xương Minh vô cùng hâm mộ.

Lập tức hỏi: “Ta và nương của con không có sao?”

Thẩm Tuệ Tâm đan dệt nhiều thứ hơn so với Quý Tinh Nhiên.

Quý Tinh Nhiên: “Chuyện này… Con không biết, nương có cảm giác gì không ạ?”

Thẩm Tuệ Tâm lắc đầu: “Ta không có.”

Hai người lần lượt kiểm tra điện thoại dưới sự hướng dẫn của Quý Tinh Nhiên, nhưng mà tiếc là không có gì hết.

Bọn họ lại đến gần đó thu thập một ít dây leo, nhưng vẫn không có gì thay đổi.

Trên cùng một nhánh cây, nhưng dây leo do Quý Tinh Nhiên hái khỏe và rắn chắc hơn so với Thẩm Tuệ Tâm và Quý Xương Minh hái.

Thẩm Tuệ Tâm vội vàng an ủi: “Không sao, không sao, Nhiên Nhiên có là được.”

Quý Xương Minh cũng cố ý làm bầu không khí sinh động hơn: “Vậy cũng tốt, sức khỏe của nương của con không tốt, sau này sẽ đến phiên con làm việc nhiều hơn, con cũng không được lười biếng mà kêu mệt nhé.”

Quý Tinh Nhiên nở nụ cười: “Dĩ nhiên là không rồi! Sau này hai người muốn thu thập thứ gì thì cứ giao cho con.”

Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm đều cười nói: “Được, vậy chuyện này giao cho con.”

Mặc dù Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm không có kỹ năng đặc biệt gì, nhưng mà Quý Tinh Nhiên có, khiến cho cả nhà bọn họ rất vui mừng.

Đây là bất ngờ nho nhỏ thứ ba sau ba lô và dự báo thời tiết.

Loại bất ngờ nho nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện như vậy khiến người ta tràn đầy hy vọng trong vô thức.

“Cha, nương, con thương lượng với hai người một chuyện được không?” Quý Tinh Nhiên đột nhiên nói.

“Chuyện gì vậy?” Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm vội vàng hỏi, hay là còn có chuyện gì khác?

“Con đói bụng!” Quý Tinh Nhiên xoa xoa bụng, cau mày nói: “Chạy tới chạy lui rất tốn sức, rất nhanh đói!”

“Ồ! Là chuyện này sao?” Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm thở phào nhẹ nhõm.

Làm bọn họ sợ chết khϊếp.

Còn tưởng rằng Quý Tinh Nhiên đã xảy ra chuyện gì.

Quý Tinh Nhiên mặt dày hỏi: “Cha, nương, hay là từ nay về sau, chúng ta ăn một chút vào buổi sáng đi.”

Thẩm Tuệ Tâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là nên ăn sáng, không ăn sáng rất dễ bị tụt huyết áp, không ăn sáng trong thời gian dài sẽ dễ bị sỏi mật.”

Quý Xương Minh cười nói: “Ăn đi! Bản lĩnh này của Nhiên Nhiên rất tốt, nếu sau này chúng ta hái được dây leo có phẩm chất cao, không dễ gãy, ta có thể mang đi đổi đồ với người khác.”

Đúng vậy!

Thứ có thể đổi, tất nhiên cũng chỉ có thể là thức ăn.

Tạm thời đang thiếu lương thực.

Quý Tinh Nhiên nói: “Nếu như địa điểm nghỉ ngơi ngày hôm nay có sông, chúng ta hãy đi bắt cá, để con bắt.”

“Được! Cha sẽ làm trợ thủ cho con.” Quý Xương Minh không để ý nói.

Thân là phụ mẫu, bọn họ chỉ sợ bản thân không có năng lực giúp đỡ hài tử.

Chưa bao giờ lo lắng khi mình giúp việc cho hài tử.

Sau khi bàn bạc xong, ba người lặng lẽ ăn một quả trứng gà.

Tính đến nay, ba người đã ăn hai đợt trứng gà, cộng với một quả Thẩm Tuệ Tâm ăn, tổng cộng là bảy quả.

Còn lại ba quả.