Chương 38

Đổng Phúc Ny nghe hiểu được một chút, vội vàng mở miệng: "35 tuổi."

Lâm Niệm nhìn cô ấy một cái, trước đó không biết tuổi tác của cô ấy, còn tưởng Đồng Phúc Ny đã hơn 40 tuổi.

Nhưng mà đây chỉ là việc nhỏ.

Lâm Niệm bắt đầu nói tiếp, “Bây giờ cứ tính là 50 tuổi chị về hưu, chị Đổng còn có thể làm việc thêm 15 năm nữa, 75 đồng một nhà, một năm 900 đồng, mười lăm năm chính là 13500 đồng, nếu tính hai nhà nói, chính là 27000 đồng. Mà sau 20 năm sau chị Đổng về hưu cũng chỉ cần 7200 đồng để chi tiêu.”

Đầu óc của Đổng Phúc Ny xoay chuyển vài vòng, tuy rằng Lâm Niệm tính thời điểm, nói rất rõ ràng, nhưng cô suy nghĩ thật lâu, vẫn là chỉ nhớ rõ kết quả, nhưng mà ngẫm lại, Lâm Niệm khẳng định không có tính sai, cô lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là nhiều như vậy.”

Lâm Niệm cũng gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy chị Đổng 50 tuổi về liền không làm việc nữa sao?”

“Vậy thì sẽ không, 50 tuổi vẫn còn rất trẻ , làm sao có thể không làm việc chứ? Cho dù không làm được công việc nặng, làm việc cọ rửa các thứ lại không khó, nhiều ít cũng có thể kiếm được một chút tiền.” Đổng Phúc Ny lập tức nói.

Lâm Niệm ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Vậy chị Đổng cảm thấy cho 27000 đồng đổi lấy 7200 đồng tiền ăn cơm, có lời sao? Hơn nữa chị Đổng có xác định được sau khi những đứa trẻ trong nhà trưởng thành sẽ dưỡng lão cho chị không?”

Đổng Phúc Ny hoàn toàn lâm vào trầm tư.

Lâm Niệm không nói gì, tiếp tục cúi đầu rửa chén.

Cô biết chi tiêu về sau của mọi người sẽ tăng cao lên tiền lương cũng sẽ tăng lên, cái gì cũng sẽ tăng cao lên, hơn nữa sau khi Đổng Phúc Ny già rồi còn cần tìm chỗ ở, vấn đề chi tiêu không thể tính đơn giản như vậy được.

Nhưng trong lời nói của Đồng Phúc Ny cô cũng có thể nghe ra, mặc kệ là nhà mẹ đẻ của cô ấy hay là nhà chồng, thứ để ý đến cô ấy đều chỉ là tiền của cô ấy, nếu cứ tiếp tục tình huống như vậy, chờ đến khi cô ấy không thể kiếm tiền, rất có khả năng kết quả của cô ấy chính là bị đuổi ra khỏi nhà.

Kiếp trước cô đã từng gặp qua rất nhiều người, trong đó có không ít người bị con ruột ngăn ở ngoài cửa, huống chi người Đổng Phúc Ny muốn dựa vào vẫn là những đứa trẻ của anh chị em không thân cận.

“Còn có…… Hiện tại chị Đổng không phải đã bị ngăn ở bên ngoài cửa nhà sao?”

Đổng Phúc Ny bỗng dưng mở to hai mắt nhìn.



"Tiểu Lâm, cái kia… Chuyện lúc sáng nói với cô…" Thời điểm Đổng Phúc Ny nói chuyện, còn đưa tay ra, trong tay là một đồng hai hào.

Lâm Niệm lấy khăn mặt gấp lại từ thùng giấy bên cạnh ra, cầm lấy đưa qua.

"Cô không nói gì với tôi sao?" Đổng Phúc Ny cũng không nhận lấy khăn mặt trước, mà là thấp giọng hỏi thăm, trong thanh âm vẫn mang theo vài phần dò hỏi, hiển nhiên là lời nói ban ngày của Lâm Niệm vẫn lưu lại một chút dấu vết ở trong lòng cô.

Lâm Niệm biết cô đang suy nghĩ gì, lắc đầu nói: "Không có, dù sao thì mặc kệ như thế nào, cuộc sống đều là do chị Đổng tự trải qua, em là người ngoài, không cần nhiều lời.”

“Không phải, tôi không phải ý đó, "Đổng Phúc Ny sốt ruột mở miệng, nghẹn đến đỏ mặt mới đem lời nói nghẹn ra tới: “Tôi biết cô muốn tốt cho tôi, nhưng chuyện nói vào ngày hôm nay này khiến đầu óc tôi có chút loạn.”

"Em không có tức giận." Lâm Niệm nhìn thấy cô ấy như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười, chủ động nhét khăn lông vào trong tay cô ấy, "Chị Đổng, lời vừa rồi của em không phải đang tức giận, mà là ăn ngay nói thật, mặc kệ là chị hay là em, chúng ta đều sống cuộc sống của mình, sống có tốt hay không, sống như thế nào đều là lựa chọn của mình, người khác không có cách nào xen vào."

Đổng Phúc Ny nghiêm túc nhìn biểu tình của Lâm Niệm, thấy cô cũng không có bộ dáng tức giận, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tay cũng không tự giác nắm chặt khăn mặt.