Kho hàng trống trải sạch sẽ, tất cả hàng hóa đều đã bị quét sạch.
Nghe nói là công ty thuê kho hàng này vừa đóng cửa, toàn bộ hàng hóa tồn kho đều bán với giá thấp lỗ vốn, mà quá trình này chỉ dùng thời gian gần mười ngày.
Lâm Niệm ngồi trong một góc của kho hàng thở hổn hển, trên người mặc quần áo lao động màu lam, cô đã quét sạch kho hàng, trong mắt hiện lên vài phần tiếc nuối.
Đương nhiên, hàng hóa này cũng không liên quan gì tới cô, dù sao cô chỉ là nhân viên được thuê tới giúp đỡ khuân vác hàng hóa.
Chỉ là khi cô nhìn thấy hàng hóa trong kho bị dọn đi từng chút, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Thế nhưng cô đại khái không có lập trường để tiếc nuối.
Lâm Niệm thầm than một tiếng trong lòng, giơ tay đặt trên tim mình, đè lại trái tim đang đập mạnh.
Hôm nay lúc sáng sớm mới bắt đầu, cô liền cảm thấy trái tim không quá thoải mái, cứ cảm thấy như bị nghẹn, cũng may hôm nay chỉ làm ca sáng, buổi chiều là có thể trở về nghỉ ngơi.
Bởi vì bên phía công ty thuê kho hàng cô thúc giục, yêu cầu thanh lý tất cả hàng hóa trong kho với thời gian ngắn nhất, bọn họ chỉ là công nhân được thuê tới lâm thời, trong mười ngày này, cơ hồ mỗi ngày đều phải làm việc mười sáu mười bảy tiếng, có hai ngày thật sự cực kỳ mệt, cô liền cùng những nhân viên khuân vác khác cùng ngã đầu liền ngủ, không về nhà còn có thể tiết kiệm được một chút thời gian ngủ.
“Lâm Niệm, lại đây lãnh tiền lương.” Bên ngoài kho hàng có người kêu.
“Tới đây.” Lâm Niệm cao hứng bò dậy khỏi mặt đất, tựa hồ những mỏi mệt trước đó đều biến mất.
Thời điểm đi ra ngoài, bước chân Lâm Niệm rõ ràng có chút khập khiễng, thậm chí người bên ngoài cũng luôn là theo bản năng nhìn về phía chân cô.
Lâm Niệm lại không thèm để ý, dù sao cô đã quen với ánh mắt này suốt 10 năm.
Đi đến kho hàng cửa, Lâm Niệm đứng yên, cười ha hả nhìn trước mắt người.
Đối phương không tự giác hướng ánh mắt lên lại, đưa một xấp tiền mặt trong tay qua: “Lúc trước đã thương lượng, tiền lương một ngày là 40 đồng tiền, các làm việc tổng cộng 9 ngày rưỡi, sếp nói liền tính là mười ngày, ở đây tổng cộng 400 đồng, ngươi đếm lại đi.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Lâm Niệm liên tục nói lời cảm tạ, không có kiêng kị gì cả, trực tiếp làm trò bắt đầu đếm tiền ngay trước mặt đối phương, nghiêm túc đếm qua hai lần, cô mới yên tâm cất tiền lại.
Cô cất tiền trong ngực, thầm suy xét mua một bộ phòng ở nho nhỏ.
Mấy năm nay giá hàng tăng mau, giá nhà cũng tăng mau, trong lòng cô cũng hoảng, tháng trước rốt cuộc quyết định lấy ra toàn bộ tiền đã tích cóp trong mười năm qua, mua một bộ phòng ở, về sau cô cũng được coi là người có nhà trong thành thị.
Nghĩ tới việc cô sắp có một bộ phòng ở, tim Lâm Niệm đập càng lúc càng nhanh, tâm tình kích động, cô hoàn toàn không có chú ý tới, tần suất tim của cô đập đã vượt xa xa ngày thường.
Hình ảnh cuối cùng trong mắt cô, là ánh mắt kinh hoàng của đám người đứng ở cửa kho hàng.
……
“Khẳng định ở chỗ này, vừa nãy tôi thấy cô ta chạy về hướng này.”
“Cô ta chạy không xa.”
“Cẩn thận một chút, không chừng cô ta đang trốn ở phụ cận.”
Thanh âm nôn nóng vang lên ở bên tai Lâm Niệm, cô há miệng thở dốc, đang muốn mở miệng, lại xuyên qua những khe hở của những tán lá và thấy được khuôn mặt quen thuộc bên ngoài, vội vàng che lại miệng mình, cẩn thận ngồi xổm xuống.
Từ lúc đột nhiên mất đi ý thức đến khi tỉnh lại, cô cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống bên ngoài, cơ hồ cứ cách một đoạn thời gian liền sẽ xuất hiện ở trong mộng của cô trong suốt mười năm qua, hơn nữa là ác mộng khiến cho cô thống khổ.
Lại đang nằm mơ sao?