Chương 8: Bữa cơm của cổ đại

Trong nháy mắt, nàng có được sự hiểu biết sâu sắc hơn về cơm nước đạm bạc trong miệng Vương Hòa.

Nàng quả nhiên vẫn thích món ăn của xã hội hiện đại hơn.

Tâm trạng Triều Khinh Tụ có chút phức tạp, nàng không kén ăn, trong bữa cơm chỉ có cà chua xào trứng cộng thêm khoai tây xào chua cay đã làm nàng rất hài lòng rồi, nhưng từ khi xuyên không đến giờ, nàng chưa từng thấy những loại cây trồng nào tương tự như vậy ở bên cạnh mình...

Hai huynh đệ Lưu gia cũng cầm bát ăn cùng những người làm công, thực ra Lưu gia có cửa hàng trong thành, ngoài thành có ruộng đất, được coi là gia đình giàu có địa phương, chỉ là trong nhà vẫn hành sự giản dị, chủ nhà cũng không có gì kiêu căng, ăn uống không phân biệt bàn với người làm.

Tôn bà bà không lập tức ngồi xuống, bà cầm bát đĩa đựng riêng một hộp thức ăn, nói với Vương Hòa: "Sức khỏe của Tiểu Chu không tốt, không ra ngoài ăn, ta mang cơm qua."

Tiểu Chu chính là người có học thuê thiên viện* của Lưu gia.

*Là một cái nhà hoặc là một viện nhỏ không phải nằm ở vị trí trung tâm, ít người đi lại

Triều Khinh Tụ lặng lẽ ăn cháo trong bát, đợi no bụng, cùng những người khác, mang bát đĩa đi rửa sạch ở bếp rồi cất đi.

Nông trang buổi tối không có gì giải trí, sau khi ăn tối không lâu, mọi người đều bị Vương Hòa đuổi đi tắm rửa ngủ.

Do điều kiện hạn chế, Triều Khinh Tụ chỉ dùng nước giếng rửa sơ qua người, lại học theo cách của những người khác, bẻ một đoạn liễu, nghiền nát phần cuối, dùng làm bàn chải đánh răng.

Dụng cụ vệ sinh hạn chế, Triều Khinh Tụ lại đi vào bếp lấy một cục than nhỏ, dùng tro than để làm sạch răng.

Hạ Gia Tín tò mò nghiêng người lại gần: "Than đen đó cũng có thể ăn sao?"

Triều Khinh Tụ: "Ta dùng than để đánh răng."

Hạ Gia Tín: "Vậy ta cũng thử xem."

Nàng ấy đặt cục than nhỏ vào miệng nghiền nát, sau đó nhổ ra, cảm nhận kỹ một chút, cười với Triều Khinh Tụ: "Quả thật là sạch sẽ hơn hơn."

Điều kiện của nông trang tốt hơn lều cỏ nhưng cũng chỉ có hạn, chủ nhà chỉ cung cấp giường tầng, nữ công một phòng nam công một phòng, ngay cả quản gia Vương Hòa cũng ngủ trên giường tầng.

Nữ công vào phòng, Vương Hòa khóa cửa lại, cất chìa khóa cẩn thận vào lòng, mới nhẹ nhàng nằm xuống.

Triều Khinh Tụ ngồi dựa vào tường cạnh cửa sổ, Hạ Gia Tín nhỏ giọng gọi nàng: "Ta đã giúp trải giường cho ngươi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."

Làm việc cả ngày, Hạ Gia Tín cũng không còn sức để nói chuyện phiếm, không đợi Triều Khinh Tụ trả lời, đã nằm xuống.

Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng ngáy nhẹ.

Triều Khinh Tụ đi đến chỗ giường của mình.

Nơi gọi là giường, thực chất là chiếu cói lót cỏ khô và lông chim, trên phủ một lớp vải gai thô làm ga trải giường, Triều Khinh Tụ lấy áo khoác lót bên dưới, tạm thời nằm xuống.

Không biết tại sao, trước khi nhắm mắt, Triều Khinh Tụ nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ.

Đây là đêm của thời cổ đại, ngoài đại sảnh vẫn còn le lói một chút ánh lửa, xa gần đều là một màu đen kịt, tiếng gió tiếng côn trùng át đi dấu vết của hoạt động con người, nông trang nằm ở ngoại ô này, giống như một hòn đảo nhỏ bé cô lập.