Từ lúc này, dấu vết của bọc giấy dầu chưa giấy nhà đất mà Triều Khinh Tụ tìm được, hoàn toàn biến mất.
Ngày thứ mười ở ẩn.
Sau nhiều lần thử nghiệm, Triều Khinh Tụ cuối cùng cũng xác định được một suy nghĩ của mình.
Sáng sớm hôm nay, Triều Khinh Tụ đã gỡ 《 Thanh Tâm Quyết 》 khỏi thanh kỹ năng, thông thường, nội khí trong cơ thể nàng cũng sẽ tan biến theo, nhưng hôm nay từ lúc thức dậy đến chiều tối, Triều Khinh Tụ vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nội khí trong đan điền, lúc này nàng ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt, khí tùy ý động, nội khí theo kinh mạch đi hết một vòng lớn, lại trở về đan điền.
Nhận thức được bản thân không cần sự trợ giúp của thanh kỹ năng, cũng có thể điều khiển nội khí lưu chuyển, Triều Khinh Tụ đã có thể khẳng định, nàng thực sự đã nhìn thấy cửa ải tu luyện nội công.
Từ nay về sau, cho dù nàng không còn trang bị 《 Thanh Tâm Quyết 》, cũng sẽ không trở thành người hoàn toàn không có võ công, nhiều nhất chỉ là sức chiến đấu bị giảm sút mà thôi.
Nếu dùng dữ liệu để đo lường, thì điểm tu vi của nàng lúc mới xuyên không là 5, trang bị sách nội công vào là 32, hiện tại thanh kỹ năng không trang bị gì, điểm tu vi cũng đã là 12, chú thích trong ngoặc sau cũng từ lúc đầu là "ít nhất đã kiên trì chạy bộ", đã biến thành "đã luyện tập nội kình sơ cấp".
Thời gian tu luyện võ công luôn trôi qua rất nhanh, Triều Khinh Tụ đang ngồi thiền, từ từ mở mắt, ánh sáng bên ngoài đã trở nên rất mờ nhạt.
Thời đại này chưa có đồng hồ, người dân bản địa phần lớn dựa vào sắc trời để phán đoán thời gian.
Mỗi ngày đến giờ Thân trung khắc (16 giờ), Lý Dật sẽ đến gọi người.
"Cô nương, có muốn ra ngoài dùng cơm chiều không?"
Triều Khinh Tụ nghe vậy, cũng lên tiếng đáp: "Ta sẽ qua liền."
Nàng chú ý tới, người vừa hỏi không phải Lý Dật, mà là Lý Dao.
Giọng nói của Lý Dao đã không còn khô khốc và yếu ớt như lúc mới đến, trước đó Triều Khinh Tụ mua được thảo dược có chất lượng bình thường, lại dùng nội khí thông kinh mạch phổi của nàng ta, tình trạng của nàng ta ngày càng tốt, sáu ngày trước đã có thể đi lại bình thường, hiện tại đã có thể làm một số công việc đơn giản.
Bên ngoài không có tiếng bước chân rời đi, Triều Khinh Tụ mở cửa, quả nhiên thấy Lý Dao vẫn đứng ở ngoài, trên tay còn cầm một bộ quần áo.
Lý Dao: "Hai ngày nay rảnh rỗi, cho nên may cho cô nương một bộ quần áo, đường kim mũi chỉ đơn sơ, cô nương đừng chê."
Triều Khinh Tụ hơi khom người cảm ơn: "Vất vả rồi." Lại dặn dò, "Ngươi chưa hoàn toàn khỏe lại, đừng quá gắng sức, nghỉ thêm hai ngày cũng không sao."
Trên mặt Lý Dao lập tức xuất hiện một chút ý cười: "Ta nằm trên giường quá lâu, buồn chán, muốn làm gì đó."