Chương 43

Một người khác ở bên cạnh hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Câu hỏi này, cho dù Triều Khinh Tụ không có 《 Kỳ Hoàng Thư 》 cũng có thể trả lời: "Triệu chứng của cô nương này rất nhẹ, nấu chút nước gừng, uống hai ngày ra mồ hôi là khỏi."

Cô nương này nghe xong lập tức cảm ơn, lại cầu xin nói: "Nhà ta ở bên cạnh đường Thanh Ba, đại phu có thể đi xem thêm cho tỷ tỷ ta được không?"

Đường Thanh Ba nằm trên đường về nhà của Triều Khinh Tụ, nàng gật đầu, trước đó Từ Tiểu Lang cũng rất chu đáo đi gọi xe ngựa, đưa hai người về nhà.

Cô nương bị bệnh kia cẩn thận nói: "Ta tên là Lý Dật, tỷ tỷ ta tên là Lý Dao, xin hỏi đại phu tên gì?"

Triều Khinh Tụ: "Ta họ Triều, tên là Khinh Tụ, không phải đại phu, chỉ là đọc qua vài trang sách y thôi."

Tất nhiên nàng nói thật, dĩ nhiên vài trang sách y nàng nói cũng là những gì nàng vừa đọc vào ban ngày, thật sự không cần phải nói ra để giảm lòng tin của bệnh nhân.

Có lẽ là người thời này đa phần đều khiêm tốn, Lý Dật cũng chỉ coi như Triều Khinh Tụ đang khách sáo.

Khu vực đường Thanh Ba, giá thuê nhà đều không đắt, ngay cả những người dân bình thường có thu nhập thấp nhất cũng có thể kiếm được chỗ ở, hai tỷ muội Lý Dật vốn dĩ mỗi ngày cũng kiếm được hơn hai trăm văn, kết quả chỉ là bị bệnh, số tiền tích lũy trước đó đã tiêu hết, còn nợ tiền thuốc ở hiệu thuốc.

Đại phu ở Đại Hạ không ít, nhưng chủ yếu tập trung ở vùng Kinh Kỳ (kinh đô và vùng lân cận), các châu phủ bình thường cũng có Quan dược cục, ví dụ như phủ Cốc Phương, đại phu trong thành khoảng mười lăm người, cũng có phường* Khang Ninh chuyên dùng để chữa bệnh. Tuy nhiên, tổng dân số của thành trì này khoảng bốn vạn người, bình thường còn phải hỗ trợ thêm cho các huyện nhỏ gần đó, một khi trong thành có quá nhiều người bệnh, rất dễ bị quá tải.

*Phường ở chỗ này được chỉ là khu tập trung của một ngành hoặc một nghề

Đổi lại là những gia đình có chút tích lũy, cũng có thể mời đại phu trong hiệu thuốc tư nhân đến khám bệnh, tiếc là giá khám bệnh của đại phu trong hiệu thuốc tư nhân rất đắt, hơn nữa y thuật của những người đó cao thấp không đều, chưa chắc đã chữa khỏi bệnh.

Xe la dừng lại trước cửa nhà Lý Dật.

Triều Khinh Tụ nhìn thoáng qua, phát hiện ra ngôi nhà dân trước mặt diện tích có hạn, môi trường hơi ẩm thấp, nàng vừa bước vào, đã cảm thấy trong không khí có mùi khó chịu.

Hiện tại điều kiện có hạn, Triều Khinh Tụ tạm thời dùng khăn vải bịt miệng mũi, coi như khẩu trang sử dụng.

Nhà này chỉ có một căn phòng, được ngăn thành phòng khách và phòng ngủ, vị trí dựa tường đặt một chiếc giường bằng ván gỗ mục nát, trên giường trải rơm, lông gia cầm và vải bố cũ.

Một cô nương trẻ có nét mặt giống Lý Dật sáu, bảy phần, mặt mày vàng vọt đang nằm yếu ớt trên giường, Lý Dật nhìn thấy đối phương, vội vàng đi đến, kể lại chuyện của mình cho tỷ tỷ nghe, rồi giới thiệu với nàng ta: "Tỷ tỷ, đây là Triều đại phu."