Từ Tiểu Lang tỏ ra nhiệt tình, tiếc là lúc này chưa đến giờ tan làm, mấy nha dịch vẫn phải tuần tra xung quanh, nhanh chóng từ chối, sau khi được mời hai chén rượu thì vội vã cáo biệt ra đi.
Hôm nay có thể nhanh chóng tìm được tiểu cô nương về, Triều Khinh Tụ là người bỏ ra nhiều công sức nhất, nàng được mọi người nhường chỗ ngồi trên cùng, Từ Tiểu Lang cũng muốn kính rượu nàng, lúc phát hiện ra Triều Khinh Tụ không uống rượu, lập tức khéo léo đổi sang trà.
Trong lúc nâng chén chúc tụng, Triều Khinh Tụ nghe thấy tiếng gọi từ bàn bên cạnh.
Một khách hàng gõ nhẹ vào mép bàn: "Món thịt cừu nướng ta gọi sao vẫn chưa lên?"
Một cô nương khoảng mười lăm, mười sáu tuổi vội vã đi lên, áy náy nói: "Hôm nay bận rộn, ta sẽ đi xuống bếp thúc giục cho ngài."
Cô nương đó có vẻ quen mặt, chính là người hôm nay đã cúng cơm cho người nhà trên cầu đá.
Triều Khinh Tụ nghe mọi người xung quanh nói chuyện, biết đó là con gái nhà Thái ký, năm nay mười lăm tuổi, bởi vì cha nàng ấy là được thuê vào sau khi thành lập Thái ký, cho nên cũng không am hiểu về chuyện nấu nướng.
Mẹ nàng ấy, Thái Đại tỷ, đã mất khi nàng ấy mới ba tuổi, tửu lầu được truyền xuống cho cậu ruột, vốn dĩ có người nhà chăm sóc cũng không tệ, nhưng cậu ruột nàng ấy đã là góa vợ, hàng ngày còn phải lo liệu việc kinh doanh của tửu lầu, cũng khó lòng chăm sóc nàng ấy chu đáo.
Khách hàng này phàn nàn: "Cậu của ngươi luôn sai bảo ngươi làm việc, cứ không chịu thuê thêm người."
"Theo ta, ngươi nên chia nhà với cậu ngươi đi, để ông ta cho ngươi nửa tửu lầu, ngươi tự mở quán làm bà chủ, chẳng phải tốt hơn là làm công cho người khác sao?"
Tiểu cô nương Thái gia vốn là người lanh lợi, chỉ là vừa mới tế bái nương mất, tâm trạng không tốt, lúc này bị nói đến mức cúi đầu, khách hàng này thấy vậy, cười trừ hai tiếng, cũng không tiếp tục trêu chọc nàng ấy nữa, mà chuyển sang chủ đề trước đó.
Một vị khách hàng khác nói đúng trọng tâm: "Gần đây ngoài kia có không ít người bị bệnh, nhiều người ở ngoài thành đều không trở về, cho nên nhân lực của nhiều quán đều thiếu hụt."
Khách hàng nói chuyện trước đó lắc đầu, rõ ràng không đồng ý lắm: "Sao lại đến mức đó."
"Cũng không biết năm nay có đại phu bay đến bay lui gì đó đi đến phủ Cốc Phương khám bệnh không."
“Mặc dù ai cũng mong chờ những người đó đến, nhưng tiếc là mấy năm cũng không gặp được một lần."
"Thật sự không được thì đi hỏi thăm Tiêu cục thử, nghe nói bên đó cũng có đại phu giỏi, tiếc là chủ yếu chữa trị thương tích đánh nhau."
Triều Khinh Tụ nghe thấy lời của hai người, đoán "đại phu bay qua bay lại mà bọn họ nói đến, chắc là những người trong võ lâm.
Mặc dù nàng còn chưa bước vào giang hồ, nhưng biết được hiện tại người trong võ lâm đều chú ý đến chuyện phát triển y học, cũng là một tin tức khá làm cho người ta cảm thấy an ủi.