Triều Khinh Tụ vẫn nhớ lời nói chuyện phiếm của nha dịch lúc đến đây, biết tiệm môi giới giới thiệu người làm và các quầy bán đồ ăn không ở cùng một chỗ, mà nằm ở đầu bên kia của sông Liên.
Chỗ rộng nhất của sông Liên rộng hơn 5 trượng, chỗ hẹp hơn cũng có 3 trượng, trong sông có nhiều bùn, hàng năm đều phải cử công nhân xuống nạo vét. Cầu đá bắc qua sông đã có từ lâu, nghe nói được xây dựng từ triều đại trước, hai bên cầu không có lan can.
*1 trượng = 10 mét
Lúc Triều Khinh Tụ bước lên cầu đá, một nông phụ trung niên bán măng rừng địa phương bỗng gọi nàng.
Nông phụ nhắc nhở: "Khách quý cẩn thận, hôm qua trời mưa, đá trên cầu trơn, ngài nên đi vào giữa."
Triều Khinh Tụ quay người khẽ chắp tay, nói lời cảm ơn.
Một hán tử khác bán kẹo sơn tra ở đầu cầu cũng thở dài nói: "Cứ hai năm lại có người trượt chân ngã xuống, đáng tiếc dưới sông bùn dày, lại khó cứu, haizz, thực ra trên cầu đã rải cát đá rồi mà vẫn có người trượt chân."
Mùa xuân ở phủ Cốc Phương thường có vài trận mưa, cho đến lúc này, hơi nước trong không khí vẫn chưa tan hết. Triều Khinh Tụ nhìn cầu đá, hầu hết người qua đường đều cẩn thận đi qua giữa cầu như nàng, chỉ có một tiểu cô nương khoảng 15-16 tuổi đang quỳ bên cầu, trước mặt bày biện cơm và bánh, đốt hương lễ bái xuống dòng nước dưới cầu.
Nông phụ lúc trước thở dài một câu: "Đó là tiểu cô nương Thái gia, nương nàng ấy năm xưa rơi xuống sông qua đời, cho nên hàng năm đến ngày giỗ nàng ất đều đến đây cúng bái."
Triều Khinh Tụ thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi qua cầu đá.
Phủ Cốc Phương được coi là thành lớn, trong thành có trường quan học*, có lẽ vì hôm nay là ngày nghỉ nên nhiều người trẻ tuổi mặc đồng phục trắng của trường quan học tụ tập thành nhóm ba năm người, dạo chơi trên phố, khiến khu phố này trông náo nhiệt hơn ngày thường.
*Quan học là hệ thống trường học do triều đình trực tiếp tổ chức và quản lý. Giáo dục trong các trường học này chủ yếu dựa trên Nho giáo, nhưng cũng có Y học hoặc giáo dục đặc biệt. So với các thư viện và trường tư thục do tư nhân tổ chức, quan học đóng vai trò quan trọng trong hệ thống giáo dục của Trung Quốc.
Khi nha dịch dẫn nàng đi thuê nhà, hắn ta có tình cờ nhắc đến một số điều về phủ Cốc Phương, chẳng hạn như nên mua quần áo ở đâu, mua trang sức ở đâu, mua đồ nội thất ở đâu, nhà nào cho thuê người tốt, nhà nào có món ăn ngon. Vì vậy, lần này, Triều Khinh Tụ đã xác định được điểm đến của mình, sau khi băng qua cầu, nàng trực tiếp đến tiệm môi giới lão Đổng.
Ở Đại Hạ, tiệm môi giới tương tự như môi giới hiện đại, chuyên giới thiệu các dịch vụ cho mọi người. tiệm môi giới Đổng gia thu hoa hồng không hề thấp, nhưng bù lại, uy tín của bọn họ không tồi, thậm chí những khách hàng khó tính cũng sẵn sàng đến đây giao dịch.
Chủ tiệm hiện tại là Đổng đại tỷ Đổng Du Lam.
Lúc Triều Khinh Tụ đến tiệm môi giới, Đổng đại tỷ không có mặt trong tiệm, chỉ có một Chưởng quỹ họ Trương và một số người làm công trông coi tiệm.
Sau khi Trương chưởng quỹ hiểu rõ yêu cầu của Triều Khinh Tụ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Gần đây, số lượng lưu dân trong thành và ngoại thành không ít, muốn thuê người cũng không khó, chỉ là những người mới đến, tính cách và tính khí đều không rõ ràng, giới thiệu bừa bãi sẽ làm hỏng uy tín của tiệm. Cho phép lão phu nói thêm một câu, nơi ở hàng ngày của khách quan thực sự hạn chế, hơn nữa, gia đình chỉ có một mình khách quan, thực sự không cần phải tốn thêm ba mươi bốn mươi văn để thuê riêng một nữ tỳ ở nhà, chi bằng tìm người đến dọn dẹp mỗi ngày, rồi nấu một bữa ăn là được, như vậy, mỗi ngày chỉ cần ba mươi văn là đủ."