Ông lão tên lão Chu ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Ai gọi ta vậy?" Ông lão bỏ công việc đang làm, bước ra ngoài hai bước, rồi cười gật đầu: "Hóa ra là Vương đại tỷ về rồi." Ông lão lắc đầu, giải thích với bà: "Hôm nay trâu cày không đủ, những người đó đã về trước, đợi ngày mai đến."
Lưu gia có ruộng, cũng có tá điền, vào ngày mùa bận rộn, những tá điền phải cử người đến giúp việc cho chủ nhà, nhưng hiện tại trâu cày chưa đến, Lưu gia cũng không bảo mọi người chờ đợi, cho nên cho họ về nhà trước.
Vương Hòa nhíu mày, nói: "Ta đã dẫn người đến, trước tiên đi xem Nhị Lang một chút."
Ông lão nói: "Nhị Lang đang ở trong sân, ngươi cứ đi qua."
Người được gọi là Nhị Lang là đệ đệ trong hai huynh đệ nhà Lưu gia, tên là Lưu Hữu Tài. Lúc Vương Hòa nhìn thấy hắn, hắn đang mặc trường bào, trông rất nho nhã.
Lưu Hữu Tài cười nói: "Vương nương tử thật siêng năng, không trách sáng nay ta không thấy bà đâu."
Vương Hòa vỗ tay nói: "Ta vất vả cả một buổi sáng, biết sớm như vậy trâu cày chưa đến, ngày mai đi thuê cũng được."
Lưu Hữu Tài: "Sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không sao."
Người thuê đã về nhà, lại là tính tiền theo ngày, bây giờ cũng không tiện đuổi đi rồi lại thuê, Vương Hòa suy nghĩ một chút, liền sai người đi dọn dẹp ruộng.
Để thuận tiện cho việc cày cấy, Lưu gia đã dựng một túp lều rơm bên cạnh ruộng, nền nhà được lát đá, đi lên rất cứng, đau chân, bên trong có nhiều giá, được sắp xếp gọn gàng các loại dụng cụ nông nghiệp, ngoài ra còn có một cái liềm mới tinh được đặt cạnh giá.
Kiểu dáng của cái liềm hơi tinh xảo, Vương Hòa không lấy, mà lấy cái cuốc sắt thô để phát cho công nhân.
Công cụ thời này thật thô sơ, cán gỗ còn đầy gai nhọn, Triều Khinh Tụ dùng rơm quấn quanh lòng bàn tay mới dám cầm cán cuốc.
Một người làm thuê tên là Vu Thiên Tế liếc nhìn Triều Khinh Tụ, gật đầu, thuận miệng xúc động nói: "Ngươi quả nhiên không phải người quen làm việc đồng áng."
Thân phận của những người lưu lạc rất phức tạp, lại đến từ những nơi khác nhau, trong đó có không ít người dân xuất thân từ gia đình giàu có, chính vì vậy, những người khác không để ý đến giọng nói hơi cứng nhắc và trang phục hơi khác biệt của Triều Khinh Tụ.
Vương Hòa giao cho Triều Khinh Tụ một công việc nhẹ nhàng - đào đất bên bờ ruộng và nhổ cỏ dại.
Lúc cuốc mũi cuốc vào đất, nhìn những đoạn thân cỏ gãy vụn lẫn trong đất, Triều Khinh Tụ cảm nhận rõ ràng rằng mình đã thực sự đến một thế giới hoàn toàn khác với trước đây.
Những người làm thuê làm việc hơn một canh giờ, Vương Hòa đến một lần, gọi một người làm thuê tên là La Tư Ninh đi.
*Một canh giờ = 2 tiếng đồng hồ
La Tư Ninh trước đây có kinh nghiệm phụ bếp, bây giờ vừa khéo phụ phụ bếp cho Tôn bà bà của Lưu gia,
Trước khi đến bếp, La Tư Ninh đến kho hàng để nộp cuốc, lúc nàng ấy đi ra thì đυ.ng phải lão Chu đang mang giỏ đến, nàng ấy lập tức xin lỗi.
La Tư Ninh: "Đυ.ng phải ngài rồi, không sao chứ?"
Lão Chu: "Cũng tại ta không cẩn thận."
La Tư Ninh ngồi xổm xuống, giúp người ta nhặt đồ.
Triều Khinh Tụ đứng trên bờ ruộng chỉ liếc nhìn vụ việc bên kia, rồi thu lại ánh mắt.
Hiện tại, việc ưu tiên hàng đầu của nàng là làm việc chăm chỉ, tích lũy một chút tiền, đồng thời tìm hiểu phong tục tập quán ở đây, nếu có cơ hội, nàng sẽ tìm cho mình một công việc phù hợp hơn.