chương 4

“Hệ thống, kế tiếp ta phải làm sao, chẳng lẽ muốn mở tiệm cơm cho tang thi ở nơi này?”

Hệ thống căn cứ theo chức nghiệp của Hạ Giang tại kiếp trước an bài đại khái phương hướng nhiệm vụ cho cậu, cũng tức là làm về chuyên ngành ẩm thực, xây dụng nhà hàng, cuối cùng trở thành quán ăn lớn vang danh tứ bề. Cái mục tiêu này nếu đặt ở kiếp trước có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng đưa loại mục tiêu này tới mạt thế-- tang thi hoành hành, ăn ở của nhân loại cũng đều là vấn đề cấp bách liền có chút làm khó người…… làm khó Thi.

“Lần này nhiệm vụ chủ tuyến có khen thưởng, tích phân 100, hệ thống khôi phục nội bộ tiêu hóa cho ký chủ.”

Hệ thống không có giải thích, chỉ là lặp lại một lần nhiệm vụ khen thưởng. Nhìn phần thưởng, Hạ Giang nhịn không được sờ sờ bụng, hiện tại cậu đói, thật sự rất đói bụng. Bất quá bây giờ cậu cũng không có biện pháp sử dụng bất kỳ đồ ăn nào của nhân loại.Chiếu theo cách nói của hệ thống, nếu cậu rời khỏi thôn tới sinh tồn khu vực sinh tồn của nhân loại rất có thể sẽ bởi vì không khống chế được khát vọng ăn thịt người mà bại làm lộ bản tính tang thi, không chừng sẽ lập tức bị người ta đánh chết sau đó lấy đi tinh hạch, hơn nữa khuôn mặt này của cậu...

Hạ Giang sờ sờ khuôn mặt không hề độ ấm của mình, vừa rồi ở trong phòng cậu đã dùng gương xem qua, sắc mặt tái nhợt, làn da còn có lốm đốm thi ban*, liếc mắt một cái là có thể phát hiện không phải người bình thường. Nếu bị loài người nhìn thấy chắc chắn bị bắn nát đầu…

* Thi ban: đốm xuất hiện trên thi thể, xác chết.

Hạ Giang thở dài, sinh hoạt thật không dễ dàng ……

“Nhiệm vụ chủ tuyến rốt cuộc là gì?”

“Tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến……”

“Nhiệm vụ trước mắt: Có được một tiệm cơm thuộc về ký chủ, thỉnh ký chủ bắt đầu tiến hành cải tạo tiệm cơm !”

Hạ Giang: “…… Ha?”

Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ xong, Hạ Giang liền bắt đầu tự hỏi mở tiệm cơm nơi nào mới tốt.

Trước đó, cậu đã đi ra ngoài thăm dò toàn bộ thôn một lần. Dựa theo địa lý vị trí mà nói, trung tâm thôn là vị trí thích hợp nhất để buôn bán sinh ý, mở tiệm cơm, cửa hàng. Nhưng trung tâm thôn Đại Khê vị trí đắc địa, người trong thôn đã xây đại từ đường ở đó, sau khi bùng nổ cảm nhiễm các thôn dân cũng chọn nơi đó để tị nạn, như vậy người ở đó chắc chắn không ít…… Hạ Giang thoáng nhìn qua một cái, nơi đó quả thực chính là thảm kịch nhân gian. Gọi là từ đường, chính xác là một gian đình chẳng ra gì, hoặc là bị tang thi phá nát hoặc là một mảnh dơ loạn. Thực ra có một gian biệt thự nhỏ kiểu cũ không tồi, còn có cả tường vây cùng cửa sắt lớn gia cố, nhưng cậu nề hà không vào được, chỉ có thể từ bỏ.

Nghĩ tới nghĩ lui, thích hợp nhất vẫn là nhà ba tầng lầu của cậu, tuy rằng có điểm hẻo lánh, nhưng mạt thế đều đã đến luôn rồi, còn cái gì để bắt bẻ nữa……