chương 27: Tang thi cũng muốn ăn

Ban đêm.

Chu Kha mang theo đồng đội tang thi của mình ngồi ở mái nhà một căn hộ hai tầng

Trong thôn một mảnh yên tĩnh.

Buổi tối cuối tháng 9, gió thu nghênh diện thổi quét mà đến, mang theo nhè nhẹ mát mẻ, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, duy chỉ có hai hộ trong phòng hắt ra ánh sáng ấm áp, trong tay hắn bưng sủi cảo nấu thơm ngon ngào ngạt, hương vị tươi ngon từ đầu lưỡi lan tràn đến trong óc, làm người nhịn không được phát ra tiếng than sung sướиɠ.

“Đáng tiếc, cậu không thể ăn.” Chu Kha quay đầu, lải nhải đem sự tình phát sinh hôm nay cùng Chu Khoáng nói một lần, nói nói, cầm chén đưa tới trước mặt Chu Khoáng.

“Ăn không được, vậy ngửi cũng tốt, có phải rất thơm hay không?” Hắn đã quen đem đồ vật chia sẻ cùng Chu Khoáng, nhưng người ta đều không hề phản ứng.

Nhưng lúc này đây, luôn luôn đối với thế giới bên ngoài không có phản ứng-- Chu Khoáng lại đem đôi mắt thẳng tắp nhìn về chén sủi cảo trước mặt, nhìn vài giây, hắn làm ra một hành động làm Chu Kha khϊếp sợ.

Hắn hé miệng, trực tiếp hướng về chén táp tới!

Chu Kha trong lòng cả kinh, vội vàng tránh đi, hắn cho rằng Chu Khoáng muốn cắn mình, nhưng tránh đi vài lần, hắn lại phát hiện không thích hợp.

Mục tiêu của Chu Khoáng... hình như là chén của hắn?

Từ khi biến thành tang thi, có lẽ là trong tiềm thức liên tục nhắc nhở chính mình không thể ăn người, không thể cắn người, lâu như vậy tới nay Chu Kha rất ít thấy Chu Khoáng hé miệng, đút hắn tinh hạch hắn cũng không chịu ăn. Vài ngày qua đi, hư thối trên mặt Chu Khoáng càng thêm nghiêm trọng, Chu Kha lại không có biện pháp gì, chỉ có thể mỗi ngày cố gắng thu thập nhiều chút tinh hạch. Đây cũng là lý do Chu Kha có thể lấy ra như vậy nhiều tinh hạch mua sủi cảo từ Hạ Giang.

Nhưng cả Chu Khoáng ý chí kiên định như vậy, thế nhưng hiện tại muốn ăn sủi cảo trong tay hắn?

Chu Kha có điểm ngốc.

Tang thi…… Tang thi cũng muốn ăn thức ăn à?

Hạ Giang còn không biết sủi cảo nhà mình chọc đến tang thi luôn không mở miệng đều há mồm muốn ăn, chẳng sợ đã biết, chỉ sợ cậu cũng sẽ cảm thấy đối phương là đang nói nói mớ.

Chuyện này không khác việc diễn viên kịch câm mở miệng đọc lời thoại là bao, vô cùng hề hước.

Cậu suốt đêm đem Chu Kha yêu cầu 300 cái sủi cảo gói cẩn thận, đất trống trong phòng bếp, tính cả bên ngoài trên bàn đều bị những viên sủi cảo chỉnh chỉnh tề tề lấp đầy.

Hạ Giang có chút phát sầu làm thế nào để đem chúng nó hấp lên, lúc này, Chu Kha vẻ mặt chật vật, trước mắt còn mang theo vạch đen, nắm cùng Chu Khoáng cột vào một với hắn túm vào.

.