Chương 1: Xuyên qua

Hạ Giang ngủ một giấc đến thiên hoang địa ám, ý thức tưởng như bị bàn tay to vô tình vứt đến chỗ cao, sau đó lại tàn nhẫn rơi xuống.

Bất kể ai thức đêm cày mấy cuốn tiểu thuyết, lại bò dậy làm đồ ăn suốt một ngày đều sẽ có loại trạng thái này —— cảm giác thân thể bị đào rỗng.

Một giấc ngủ dậy, Hạ Giang cảm thấy đầu óc mình phát trướng, toàn thân vô lực, chờ cố sức mở mắt ra liền thấy trước mắt vẫn là một mảnh xám xịt.

Đây là ngủ một giấc tới rồi chạng vạng luôn rồi?

Theo thói quen muốn nâng lên tay, lại phát hiện dường như không thể khống chế được đôi tay mình.

A?

Cái gì vậy?

Nỗ lực cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt vẫn là một mảnh xám xịt, tròng mắt mơ hồ như bị mảnh thủy tinh đυ.c dán vào, nhìn nhìn, cậu phát hiện mình đã bất tri bất giác mà ngồi dậy, tay cũng nâng lên.

Cho nên, không phải cậu không thể động, mà là động tác quá thong thả?

Hạ Giang lắc lắc đầu, muốn nhìn càng thêm rõ ràng, sau khi nhìn một lúc lâu mới miễn cưỡng nhìn ra một ít hình dáng —— này không phải phòng ở của cậu.

Cậu chỉ có một gian phòng đơn 60 m vuông cộng thêm bên dưới thuê một quán ăn, bất kể thế nào, nơi này cũng không khớp, huống chi cậu nhớ rõ mình ngủ trên sô pha, mà địa phương hiện tại cậu nằm hẳn là —— giường?

Lấy tốc độ thong thả dị thường từ trên giường bò dậy, nhấc chân hướng bốn phía đi, trên đường hẳn là đυ.ng phải một ít đồ vật. Cậu nhìn không rõ lắm, hơn nữa mặc dù đυ.ng phải, cũng không gì cảm giác.

Cho nên rốt cuộc cậu đang ở nơi nào?

Loại tâm trạng không biết tên này tựa hồ đem câu hỏi trong đầu không ngừng lặp lại, đúng lúc này, một âm thanh điện tử vang lên trong đầu cậu.

“Thời gian trước mắt: Mạt thế 1 năm.

Địa điểm: Thành phố An Bình, trấn Đại Thanh, thôn Đại Khê.”

“Hệ thống đang download…”

“Download xong, hệ thống 072, rất vui khi phục vụ ký chủ.”

Hệ thống?

Làm một fan lâu năm dành tình yêu to lớn với các loại tiểu thuyết mạng, Hạ Giang đối với từ "hệ thống" này đương nhiên không xa lạ, bất quá so với tin tưởng thứ đồ chơi này là hiện thực, cậu càng có khuynh hướng cho rằng mình là đang nằm mơ.

Tuy rằng trong lòng mỗi người đều ấp ủ giấc mộng vai chính, nhưng thời điểm chuyện này chân thật rơi xuống trên người mình vẫn sẽ khiến người ta không tự chủ được hoài nghi —— sao lại là tui, hình như tui cũng không đáng giá như vậy mà, quả nhiên vẫn là nằm mơ?