Chương 3

Editor: Hye Jin

_____________

Đội trưởng cau mày liếc Ninh Nhị Cẩu, có phần không tán đồng: "Nhị Cẩu Tử, đừng nói lời tức giận."

Ninh Nhị Cẩu lúc này rất bình tĩnh, hắn lên tiếng: “Chú đội trưởng, cháu không có nói lời tức giận."

Nói xong hắn tự cười mỉa mai: "Chú đội trưởng, mấy năm nay chú biết đến, mọi người đều nói là cháu dựa cha mẹ, dựa vào anh chị nuôi dưỡng, nhưng từ khi cháu bắt đầu làm việc, mặc dù không lấy được mãn công điểm thì cũng lấy được 8 đến 9 công điểm. Ngày thường ở nhà việc gì của mình cũng đều chính mình làm, trước nay chưa bao giờ nhờ anh chị dâu giúp đỡ làm cái gì. Cháu cũng không biết thanh danh làm biếng là như thế nào truyền ra ngoài. Muốn nói cháu liên lụy người trong nhà, cháu cũng không thèm để ý, huống hồ hôm nay cháu mới kết hôn, lúc trước một mình cháu, chẳng lẽ công điểm không đủ một mình cháu ăn. Thậm chí công điểm cháu còn đủ mà đổi lương hiếu kính cha mẹ nữa là."

"Mà thôi những cái này không quan trọng. Cháu biết đồ ăn của mình, cháu có thể kiếm được, cháu không phải là hạn người một đống tuổi còn dựa vào cha mẹ anh em nuôi dưỡng là được.”

Nói đến đây, Ninh Nhị Cẩu thương tâm, cười khổ, còn giơ tay lau khóe mắt, bộ dạng yếu ớt khiến người vây xem cũng phải đau lòng.

Đúng vậy, trước kia đều nghe người Ninh gia nói là Ninh Nhị Cẩu lười biếng như thế nào. Rồi bao nhiêu tuổi mà còn đợi cha mẹ, anh em chị dâu nuôi. Cơ mà bọn họ đã quên mất Ninh Nhị Cẩu còn chưa có thành gia, chính mình một ngày có thể kiếm được 8, 9 công điểm, nuôi sống bản thân là dư dả. Muốn thật mà tính toán thì những mấy anh em có vợ có con kia còn phải dựa hắn đâu. Phía trước không cảm thấy, hiện tại bị Ninh Nhị Cẩu mở lời, người đại đội Tiên Phong càng cảm thấy người Ninh gia quá là vô sỉ.



Thấy bà Ninh còn há mồm muốn mắng, đại đổi trưởng mặt tối sầm mà mắng: “Được rồi, còn chưa đủ mất mặt sao?"

Nói xong còn liếc mắt nhìn bà Ninh một cái: "Nhà các người chỉ dựa vào một nữ nhân nói chuyện."

Lão Ninh vẫn luôn ngồi bên cạnh, để cho vợ mình xuất đầu, không ngừng lắc đầu: "Kia không thể, không thể, là tôi làm chủ, tôi làm chủ."

Đội trưởng "hừ" một tiếng, rõ ràng là rất không vui. Lão Ninh này ở đại đội Tiên Phong vốn danh tiếng chẳng ra gì rồi, may là vụ thu qua rồi, đội đã giao thuế lương, nếu là đổi thành vụ thu mà nháo, hắn thế nào cũng phải an bài bọn họ đi làm công việc khổ nhất, mệt nhất cho mà nhớ kỹ một chút.

Bí thư chi bộ đại đội lên tiếng: "Các người thật muốn phân gia?"

Lão Ninh do dự một chút, nhìn vẻ mặt tức giận của bà vợ, nghĩ đến đứa con trai út này mang đến xui xẻo cho cả nhà hắn, cuối cùng cắn răng: "Phân."

Phân thì phân? Đứa con trai út này từ nhỏ đã khó ưa, bà vợ hắn lúc sinh hắn còn bị thương thân mình, sau đó không thể mang thai được nữa. Huống hồ năm đó đoán mệnh sư có nói, đứa con trai này chính là trời sinh đến khắc cả nhà bọn họ, chỉ cần hắn ở nhà bọn họ, thì nhà bọn họ không thể tốt được. Lúc này phá tứ cựu (1) không thể nói những lời này được, nhưng là hôm nay nó mới kết hôn thì cháu trai lớn trong nhà té cái vỡ đầu chảy máu, hắn làm sao còn có thể yên tâm để con trai út ở nhà?

(1) Phá trừ cựu tư tưởng, cựu văn hóa, cựu phong tục, cựu tập quán (破除舊思想、舊文化、舊風俗、舊習慣) hoặc Phá tứ cựu, lập tứ tân (tiếng Trung: 破四舊、立四新) là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen", tất cả "phong tục cũ" tại Trung Quốc. Năm 1966, vào lúc bắt đầu của cuộc Cách mạng Văn hóa, Mao Trạch Đông và Lâm Bưu đã phát động một chiến dịch chống lại bốn cái cũ cùng lúc với Bốn dọn dẹp, với mục đích để thoát khỏi những khuôn mẫu Trung Quốc cũ và tạo ra một nề nếp mới. Chiến dịch này được phát triển và thực hiện bởi Hồng vệ binh. Những điều khoản này không được quy định cụ thể và các Hồng vệ binh đã có thể hành động tương đối tự do cũng như diễn giải quy định theo ý họ.