Chương 46: Nghe lén

"Vậy vấn đề là, Từ Ngạn câu kết với Huyết Liên giáo từ khi nào, hoặc có lẽ hắn vốn là người của Huyết Liên giáo?"

Tống Kỳ vẫn nhớ trong sách từng viết về cuộc đời Từ Ngạn, hắn lớn lên ở Thái Hư môn từ khi còn nhỏ, do Thanh Thượng Chân Nhân một tay nuôi nấng. Một đứa trẻ con có lẽ còn chẳng hiểu được đúng sai, phân được thiện ác, cũng chẳng làm được nhiệm vụ gián điệp này, cho nên có lẽ sau này hắn mới có liên hệ với Huyết Liên giáo.

18 tuổi, đúng rồi, rất có thể là năm 18 tuổi ấy.

Từ Ngạn tham gia Đại hội anh hùng thiếu niên năm 18 tuổi, mặc dù hắn không giành được giải nhất nhưng thành tích cũng gọi là khá ấn tượng, vào được đến bán kết.

Sau mỗi kỳ Đại hội kết thúc, Huyết Liên giáo sẽ lập tức xuất quân tìm kiếm những người đệ tử trẻ tuổi họ có thể sử dụng, Thiết Mục, một cao thủ trong giáo, từng là đệ tử của Nguyên Chân môn, cũng chính là người đã đoạt được giải nhất ở kỳ Đại hội anh hùng thiếu niên của Từ Ngạn.

Nếu có lúc nào mà Huyết Liên giáo và Từ Ngạn qua lại với nhau, vậy thì rất có thể là lúc ấy.

"Chậc chậc chậc, thói đời ngày nay đấy, sinh ra có mặt người cũng chưa chắc đã là người nhỉ!"

Trình Doanh không nhịn được mà cảm thán một câu, đây cũng là nguyên nhân mà hắn lánh đời, nếu không tiếp xúc quá nhiều với những người này thì sẽ không cần biết nhiều chuyện bẩn thỉu, bỉ ổi như vậy. Phong Đế, Hoàng đế của triều đại đương thời cũng có xuất thân thấp hèn, 40 năm trước các thế lực cát cứ xưng hùng xưng bá, đất nước rơi vào cảnh loạn lạc, hắn đã lãnh đạo một nhóm nhân sĩ võ lâm khởi nghĩa, cuối cùng giành được thiên hạ, sáng lập Phong triều.

Phong Đế cảm niệm Vũ thành vì đã đóng góp nhiều nhất trong những năm ấy, vì vậy đã ban Vũ thành cho Thành chủ đương thời, kể từ đó Vũ thành qua nhiều thế hệ không thuộc quyền quản lý của triều đình. Sau khi bình định thiên hạ, Phong Đế trọng dụng người có tài trong việc trị quốc, thay vì các võ tướng từng chinh chiến vì hắn năm xưa, rất nhiều quan tướng có công lớn vì lí do đó đã rút khỏi triều đình, trở về chốn võ lâm, số còn lại thì đã tòng quân.

Trong số đó còn có một vị cao thủ tên là Lâm Mãng, người sáng lập ra Thần Bộ môn, đã phục vụ cho triều đình đến ngày nay, và đang giúp Phong Đế tìm cách kiểm soát chốn võ lâm đã từng giúp hắn gầy dựng nên giang sơn này.

Mặc dù hành động này của Phong Đế không phù hợp với đạo nghĩa của giang hồ, nhưng đứng từ góc độ của bậc đế vương, việc hắn muốn kiểm soát những loại người hay sự việc mình không thể kiểm soát cũng là lẽ thường tình.

Tống Kỳ cảm thấy sởn cả gai ốc, luôn cảm giác còn nhiều sự tình đang ẩn mình trong chốn giang hồ này mà cô không thể nào hiểu thấu được, thật là đáng sợ quá.

"Định ở lại Thần Kiếm môn bao lâu?"

Trình Doanh lo lắng cho Tống Kỳ, nhóc tì này là học trò cưng duy nhất của hắn, vì vậy không thể để cho lão già gian xảo họ Dụ kia hãm hại cô.

"Sẽ không quá lâu đâu, ta tự chăm sóc cho bản thân được, đừng lo lắng."

Tống Kỳ chỉ vào tòa lầu cao nhất con phố Thịnh Hoa, nói: "Ba ngày sau, chúng ta sẽ gặp nhau trước lầu Vân Mộng."

"Cũng chưa chắc ta sẽ có mặt, quá lười để quan tâm đến nhóc tì đáng ghét nhà ngươi, ngươi phải cẩn thận đấy."

"Được."

Tống Kỳ dự định sẽ đi thẳng trở về Thần Kiếm môn, nhưng Tống Kỳ rời đi không bao lâu thì Trình Doanh cũng đi theo, chỉ sợ giữa đường có kẻ gian để mắt đến Tống Kỳ. Tuy võ công của người này đã có chút thành tựu, nhưng chưa đủ trải đời và kinh nghiệm ngoài giang hồ, đối mặt với mấy tên cáo già bao giờ cũng sẽ chịu thiệt thòi.

Cũng may dọc đường không xảy ra chuyện gì, ngoại trừ việc có rất nhiều đệ tử tuần tra trên núi, Trình Doanh cũng không vào sâu hơn, để Tống Kỳ trở về Thần Kiếm môn.

"Ầy~ Tống Kỳ ngươi đã trở về rồi!"

Hôm nay là Lục Tiểu Minh gác sơn môn, trông thấy người quen, lập tức cười đi tới: "Ngươi không nói câu nào đã bỏ đi, cũng không báo một tiếng nào, chẳng có tình nghĩa gì cả!"

Lục Tiểu Minh mặt nhăn mày nhó với Tống Kỳ, Tống Kỳ vỗ vỗ cánh tay Lục Tiểu Minh: "Ngươi tên nhóc này, mấy ngày không gặp đã trở nên hoạt bát thế này rồi, sao nào, chẳng lẽ là do gặp được cô nàng mình cảm mến nên tâm trạng cực kì tốt à?"

Lời này vừa nói ra, Lục Tiểu Minh lập tức nghẹn họng, bằng mắt thường cũng có thể thấy mặt hắn đỏ bừng cả lên: "Ngươi, ngươi đừng có nói năng vớ vẩn."

"Lại còn muốn ta không được nói vớ vẩn cơ đấy, cái mặt ngươi đã có thể sánh ngang với cái mông khỉ đầu chó rồi đó, nói đi, là ai, để ta nhìn thử giúp ngươi một chút?"

"Đi đi đi, đừng có nói nhảm, chẳng phải ngươi muốn vào à, không vào ta đá ngươi một cước xuống dưới bây giờ đấy!"

Lục Tiểu Minh hình như có chút thẹn quá hóa giận, làm bộ hung dữ, nhìn qua giống như thực sự muốn đá Tống Kỳ xuống núi vậy.

"Đủ lông đủ cánh rồi, muốn đá ta xuống cơ đấy, coi chừng ta cho ngươi quỳ gối chúc Tết ta bây giờ!"

Hai người ta một câu ngươi một câu, những đệ tử gác núi khác cũng cảm thấy buồn cười, giống như hai đứa con nít cãi nhau, chẳng có chút chín chắn nào.

"Muội muội?!"

Có lẽ do chỗ sơn môn này ồn ào quá, lúc Tống Thiên Tinh đến kiểm tra, phát hiện là Tống Kỳ, liền mừng rỡ chạy đến ngay. Hắn nhìn Tống Kỳ từ trên xuống dưới, vành mắt đỏ hoe, nói: "Ngươi không sao là tốt rồi."

"Ta có thể bị gì chứ, đi rèn luyện một phen mà thôi."

Tống Kỳ nhấn mạnh vào hai chữ "rèn luyện", để giữ cho lời nói dối bản thân đi rèn luyện này trọn vẹn hoàn toàn.

"Ừm, được, chúng ta hãy đến một nơi yên tĩnh nói chuyện."

Tống Thiên Tinh cũng nhạy bén, tức thì làm theo lời Tống Kỳ nói, lập tức dẫn Tống Kỳ đến một nơi yên tĩnh hơn.

Hiện tại Thần Kiếm môn thực sự náo nhiệt vô cùng, trong sân luyện võ chật kín người, có người của Thần Kiếm môn, có người của Phi Hoa tông, xung quanh cũng có không ít người đi lại, hệt như đến ngày Tết vậy.

Tống Thiên Tinh dẫn Tống Kỳ đến một nơi hẻo lánh, sau khi thấy xung quanh không có ai, mới nói: "Sao ngươi lại trở về?"

Chẳng phải nói có người trong Thần Kiếm môn muốn gϊếŧ cô sao, vì sao Tống Kỳ lại trở về, không sợ nguy hiểm sao? Ngày ấy Tống Thiên Tinh đến lầu Vân Mộng tìm Tống Kỳ, nhưng không tìm thấy người, mà tú bà lại đưa cho hắn một phong thư. Trong thư, Tống Kỳ nói đã đi Vũ thành, chưa quyết được ngày về, là người của Thần Kiếm môn đuổi gϊếŧ cô, vì vậy không thể nói chuyện này với bất kì ai, kể cả sư trưởng mà hắn kính yêu nhất.

Tống Thiên Tinh vẫn luôn làm theo lời dặn dò của Tống Kỳ, giữ kín như bưng, vốn dĩ hắn định sẽ đến lầu Vân Mộng tìm Tống Kỳ lần nữa sau khi hết bận bịu chuyện Phi Hoa tông, nhưng không ngờ Tống Kỳ lại trở về.

"Ta có chút chuyện phải xử lí, yên tâm đi, hiện giờ có nhiều tai mắt như vậy, kẻ đó không dám xuống tay với ta lúc này."

Tống Kỳ vẫn chưa nói cho Tống Thiên Tinh biết kẻ đó là Dụ Minh Thuận, chuyện này phải đợi Tống Thiên Tinh xuống núi rồi hẵng nói cho hắn biết.

Nhìn thấy dáng vẻ thở phào một hơi của Tống Thiên Tinh, Tống Kỳ lại nhớ đến tuyến tình cảm dường như đang đi chệch hướng của hắn và Băng Nhàn, hỏi: "Có phải Băng Kỳ muốn tác hợp cho ngươi và sư tỷ Băng Nhàn không?"

"Có ý vậy thật."

Tống Thiên Tinh cũng không mập mờ úp mở, trên mặt không có một chút ưu tư muộn phiền nào: "Nhưng ta và Băng cô nương không hề có tình cảm gì với nhau, đều đã khéo léo từ chối ý tốt của Băng chưởng môn."

Hay thật! Tuyến tình cảm của nam chính và nữ chính thực sự đã đứt mất rồi, lại không ngờ chỉ vì một câu nói của mình mà đứt!

"Vậy, vậy bây giờ Băng chưởng môn đang đổ hết tâm trí vào việc để đệ tử ở lại tỉ thí võ nghệ?"

"Ừm, nhưng có một chuyện rất kì lạ."

"Chuyện gì vậy?"

Tống Kỳ hơi nhíu mày, chỉ thấy Tống Thiên Tinh hạ giọng nói tiếp: "Ngày hôm qua ta nghe thấy Chưởng môn và Băng chưởng môn tranh luận ầm ĩ một trận trong thư phòng, hai người chia tay trong buồn bực, còn nói giờ Tuất hôm nay mọi người bình tĩnh lại hẵng tiếp tục nói chuyện lần nữa."

"Giờ Tuất hôm nay?"

Tống Kỳ không ngờ sẽ nhận được tình báo hữu ích như vậy khi vừa quay trở về Thần Kiếm môn, có chắc giá trị kỳ ngộ của mình chỉ có 100 không?

Hồ Đồ: [Việc này không liên quan gì đến giá trị kỳ ngộ, chủ yếu còn là do anh trai cô là một công cụ hình người dễ sử dụng.]

Tống Kỳ: [...Anh trai tao tốt xấu gì cũng là nhân vật chính của "Thiên Tinh", mày ăn nói như vậy có lễ phép không?]

Hồ Đồ: [Tôi có bao giờ lễ phép à?]

Tống Kỳ: [...Tại hạ xin thua.]

Tống Kỳ không đợi Tống Thiên Tinh trả lời đã chuyển chủ đề: "Ây dà, dù sao họ ầm ĩ thì cũng ồn mình họ thôi, kệ đi."

Đương nhiên làm sao có chuyện mặc kệ được, nhưng cô tạm thời không muốn Tống Thiên Tinh bị cuốn vào những chuyện này, liền nói sang chuyện khác, hỏi: "Bây giờ sư tỷ Băng Nhàn đang ở đâu?"

Không ở đây cùng nhân vật chính, chẳng lẽ là...

"Nàng đang ở cùng Bạch sư tỷ, quan hệ của các nàng rất tốt đẹp."

Có lẽ không đơn giản chỉ là tốt đẹp thôi đâu.

Tống Thiên Tinh còn muốn hỏi Tống Kỳ gì đó, lại bị Tống Kỳ chặn lại: "Ca, ta trở về cất hành lý trước đã, ngươi chờ ta một chút."

Tống Kỳ biết Tống Thiên Tinh muốn hỏi mình rất nhiều chuyện, hoặc có lẽ cũng không muốn hỏi gì cả, chỉ cần có thể kề cạnh bên cô là được. Mặc dù cô nói không cần lo lắng, nhưng hắn vẫn lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện gì.

Bạn cùng phòng không có trong phòng, giường của bản thân được dọn dẹp rất tốt, vô cùng sạch sẽ, xem ra ba người này ngày nào cũng thay cô dọn dẹp. Cất bọc hành lý xong, Tống Kỳ liền đi dạo với Tống Thiên Tinh một chút, cô cũng không ngại để Dụ Minh Thuận biết mình đã trở về, càng trốn tránh ngược lại càng khiến người ta thêm nghi ngờ.

Vì Tống Thiên Tinh bây giờ đã rất nổi tiếng, không ít người đã vây lại chào hỏi ngay khi trông thấy Tống Thiên Tinh, trong số đó có rất nhiều người là phái nữ, ý đồ của họ lộ liễu đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Bạch Lạc Âm và Băng Nhàn đang ngồi trong một góc yên tĩnh trò chuyện, có thể thấy Băng Nhàn nói rất nhiều, nhưng Bạch Lạc Âm chỉ đáp lại vài câu, vẫn lạnh lùng như mọi khi.

"Này, ca, ngoài chuyện Chưởng môn và Băng chưởng môn cãi nhau ra, gần đây còn có xảy ra chuyện gì kì lạ không?"

Tống Kỳ không tin tên đàn ông chó má Dụ Minh Thuận này sẽ không thăm dò Tống Thiên Tinh.

"Kì lạ thì cũng không có gì kì lạ, chỉ là Chưởng môn từng hỏi ta về nhà họ Mạc bị diệt môn hai mươi năm trước, hỏi ta có biết chuyện này hay không."

"Hả, chuyện này năm đó chấn động như vậy, ai mà không biết cơ chứ!"

Lúc này Tống Kỳ lại phát huy kĩ năng diễn xuất của mình, không để cho Tống Thiên Tinh nghi ngờ.

"Ừ, quả đúng vậy, năm đó nhà họ Mạc bị diệt môn là thảm án trong võ lâm, cho dù không biết chi tiết thì cũng biết chuyện này."

Tống Kỳ bĩu môi: "Có lẽ Chưởng môn đột nhiên nhớ đến chuyện này, có chút bùi ngùi chăng!"

"Ừ, còn nói nhà họ Mạc có một người bạn cũ của hắn, giờ đây nhớ đến mà thấy thổn thức muôn phần."

Thổn thức ông nội hắn ấy!

Hồ Đồ: [Cô bình tĩnh coi!]

Tống Kỳ: [Tao rất là bình tĩnh đây!]

Hồ Đồ: [Cảm giác diễn biến tâm lý của cô giống như muốn đóng đinh Dụ Minh Thuận lên tường vậy.]

Tống Kỳ: [Đóng vào trong quan tài, đóng trên tường cái gì!]

Hồ Đồ: [...Tại hạ xin thua.]

Tống Kỳ thở dài, giọng điệu cũng trở nên thê lương hơn nhiều: "Có lẽ Chưởng môn cũng chợt nhớ đến những chuyện đau lòng nhỉ!"

"Ừm, cho nên ta chỉ yên lặng nghe người nói."

"Vậy sau đó thì sao?"

"Người nói xong, nhìn ta một chút, chỉ bảo ta trở về đi."

Quả nhiên lão cáo già này đã thăm dò Tống Thiên Tinh rồi, nhưng trông có vẻ Tống Thiên Tinh đã vượt qua bài kiểm tra. Nếu trước đó Tống Thiên Tinh biết Dụ Minh Thuận là kẻ muốn gϊếŧ cô, thì e rằng sẽ để lộ sơ sót ngay khi Dụ Minh Thuận thăm dò.

Tống Kỳ kết thúc chủ đề này, sau đó xem mọi người luyện võ một chút, tán gẫu với đệ tử của Phi Hoa tông một chút, rồi đến gặp đám bạn cùng phòng, cũng xem như là đã hết việc để làm. Dọc đường đi, Tống Thiên Tinh vẫn luôn đi theo cô, bất kì ai đến gần đều sẽ bị cặp mắt "hỏa nhãn kim tinh"* của hắn nhìn chằm chằm, như thể sợ người ta không biết hắn là vệ sĩ riêng của cô vậy.

Dụ Minh Thuận có bước ra nói vài lời khích lệ các đệ tử một lần, ánh mắt hắn vô cùng chuẩn xác mà nhìn vào Tống Kỳ, nhưng Tống Kỳ thì không chút nào sợ hãi đón lấy ánh mắt hắn.

Tống Kỳ cảm thấy người làm chuyện trái với lương tâm chẳng phải bản thân, việc gì phải sợ mắt đối mắt với hắn.

Sau khi kết thúc những chuyện vặt vãnh, Tống Kỳ cùng đám bạn cùng phòng đi ăn cơm tối xong mới trở về phòng. Sau khi về phòng, ba người vây quanh Tống Kỳ hỏi xem khoảng thời gian đi rèn luyện này có xảy ra chuyện gì không. Tống Kỳ phát huy hết trí tưởng tượng của một tác giả bị đời vùi dập, bịa ra nào là vừa đánh vừa chạy khỏi bọn sơn tặc, nào là giải cứu mấy cô nàng bị đám lưu manh trêu ghẹo, vân vân và mây mây, hòng lừa dối cho qua chuyện.

Có lẽ là mệt mỏi sau một ngày nhảy nhót, ba vị boss giấu mặt rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, Tống Kỳ ngồi trên giường, mượn ánh nến mờ ảo nhìn khuôn mặt say ngủ của ba người, cứ cảm thấy có chút trống vắng, cô đơn.

Hi vọng ba người này luôn có thể cười nói vui vẻ như vậy, các nàng đừng dính dáng gì đến những chuyện chẳng đáng trong giang hồ là tốt nhất.

Sau đó Tống Kỳ thổi tắt ngọn nến, đổi sang y phục màu đen chuyên để đi đêm, rồi ra cửa, chạy đến thư phòng của Dụ Minh Thuận.

Thư phòng của Dụ Minh Thuận thắp đèn sáng trưng, bên trong có tiếng người trò chuyện mơ hồ, có vẻ như Băng Kỳ đã đến. Mọi chuyển động của cô trở nên nhẹ nhàng, thận trọng hơn, dùng nội lực đè lại toàn bộ hơi thở của mình, chậm rãi đến gần cửa sổ. Cô dựa vào tường, lắng nghe cẩn thận tiếng động trong phòng.

"Ngươi nói có người âm thầm điều tra sự việc hai mươi năm trước?!"

Là giọng nói của Băng Kỳ, mà "sự việc hai mươi năm trước" này làm Tống Kỳ liên tưởng đến thảm án diệt môn của nhà họ Mạc ngay lập tức.

"Không rõ là vô tình hay cố ý, nhưng ta không muốn có chuyện gì bất trắc xảy ra, ta nhất định sẽ thủ tiêu tên đó sớm nhất có thể."

Là giọng nói của Dụ Minh Thuận, âm thanh ấy trầm thấp như cơn gió thổi qua người trong đêm tối.

"Chẳng phải ngươi nói sẽ điều tra Ôn Vãn Tịch à, tại sao lại không có một tí tin tức gì cả?"

"Tua kiếm của Lăng Tú nhà họ Mạc không hề có trên người nàng, có thể nàng ta không phải là con cháu của nhà họ Mạc."

Vãi chưởng?

Tua kiếm!? Tua kiếm!?

Tống Kỳ thoáng chốc mở to mắt, mặt đực ra, chết lặng.

------------------

Chú thích:

- Hỏa nhãn kim tinh (火眼金睛): một trong 72 phép thần thông của Tôn Ngộ Không, chỉ việc nhìn qua là có thể phân biệt đâu là yêu tinh, ma quỷ đội lốt người, đâu là con người.

------------------

Tác gi có li mun nói:

Tống Kỳ: Các ngươi thế mà lại dám bí mật điều tra vợ của ta!

Ôn tỷ: Gϊếŧ chúng đi.

Tống Kỳ: Ta, ta đánh không lại.

Ôn tỷ: ...Thôi bỏ đi, cái đồ ngốc này.