Chương 30

Phát thanh trong đội đều để đó không dùng, trong nhà cũng không có radio, cô muốn luyện tập tiếng phổ thông, chỉ có thể lấy trích dẫn của vĩ nhân ở trong nhà ra mà đọc.

Khương Minh Trà không khỏi cảm khái, sách trong nhà vệ sinh mới là nhiều nhất.

Niên đại này, người trong thôn không mua nổi giấy vệ sinh, thường xuyên dùng lá cây cùng sách để chùi đít.

Cho nên sách trong nhà vệ sinh trong thôn đúng là không ít.

Nghĩ đến nhà vệ sinh công cộng, loại hố đất đổ đầy phân, Khương Minh Trà nhìn nước mật ong trước mặt lại không dám uống từng ngụm từng ngụm.

Nhấp một miếng nho nhỏ, cửa phòng bị gõ vang.

"Tới đây."

Thả trích dẫn trong tay xuống, Khương Minh Trà đi qua mở cửa.

Mở cửa, nhìn thấy Cố Tứ Diễn đứng tại cổng, sửng sốt một chút, ngửa đầu, nháy mắt mấy cái: "Sao vậy?"

Một giây sau, người đàn ông cao lớn trước mặt đưa cái hộp đen đến trước mặt cô, "Cầm đi."

Khương Minh Trà cầm lấy xem xét, trừng lớn mắt, kinh hô: "Radio!"

Radio Bán Thể Đạo!

Đây chính là đồ tốt, là một vang trong ba chuyển một vang đó[1].

[1] Ba chuyển một vang gồm: một chiếc đồng hồ, một chiếc xe đạp, một chiếc máy khâu và một chiếc radio.

"Ừm."

"Tôi dạy cho cô dùng."



Lúc này radio là xa xỉ phẩm, mua một cái máy thu thanh phải chừng một trăm đồng.

Mấu chốt là còn cần phiếu, càng là khó càng thêm khó.

Cho nên theo Cố Tứ Diễn, Khương Minh Trà sẽ không biết dùng radio.

Nhẹ nhàng gật đầu, ý thức được Cố Tứ Diễn còn đứng ở cổng, đây vốn là phòng của người ta, vội vàng lui lại một bước, "Vào rồi nói đi."

Người đàn ông hơi dừng lại, nhìn cô một cái, gật đầu, đi vào theo.

Trước khi đi vào vẫn không quên mở rộng cửa.

Trong phòng chỉ có một cái ghế, cô để Cố Tứ Diễn ngồi, Cố Tứ Diễn lắc đầu, trực tiếp cầm radio bắt đầu dạy cô sử dụng.

"Đây là dây anten, lúc dùng..."

Bên ngoài trời đã tối, trong phòng ánh đèn tương đối lờ mờ, radio tương đối cũ kỹ, kiểu chữ cũng không rõ ràng lắm.

Cố Tứ Diễn quá cao, anh đứng dưới ánh đèn, trực tiếp che ánh đèn đi bảy tám phần.

Vì để thấy rõ cái nút phía trên radio, Khương Minh Trà chỉ có thể nghiêng thân thể về phía trước, đầu cúi về phía trước.

Trừng lớn mắt, chăm chú nghe Cố Tứ Diễn giảng giải.

Lúc nghe, cô ngoài ý muốn phát hiện, giọng nói của Cố Tứ Diễn hình như cũng rất là dễ nghe?

Không phải kiểu giọng mát lạnh như Tống Khải Văn mà nguyên chủ thích, tương đối trầm ấm, giống như mang một chút xíu giọng mũi, nhưng mà mỗi một chữ đều rất có tinh thần.

Cố Tứ Diễn vốn đang điều chỉnh thử kênh cho cô.



Đột nhiên trong phạm vi tầm mắt mọc ra một cái đầu lông xù.

Ngừng lại, nghiêng mắt nhìn thấy cần cổ trắng nõn thon dài của cô gái, anh dời ánh mắt, lên tiếng nhắc nhở cô: "Khương Minh Trà."

"Hở?"

Đột nhiên bị gọi, Khương Minh Trà mờ mịt ngẩng đầu, vội vàng không kịp chuẩn bị đυ.ng phải ánh mắt thâm trầm của người đàn ông, bàn tay đang vịn thành ghế bất giác nắm chặt.

Nuốt nước miếng một cái, bản thân cũng không biết vì sao lại khẩn trương, "Sao thế?"

Cố Tứ Diễn cúi đầu.

Thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, Khương Minh Trà mới phát hiện khoảng cách giữa hai người vậy mà gần như vậy.

Hơn nữa thân thể của cô nghiêng về phía trước, nhìn thoáng qua giống như là cô đang nhào vào trong ngực người đàn ông vậy.

Mặt càng ngày càng nóng, bỗng nhiên lùi lại một bước.

Lại quên đằng sau là giường, bắp chân đυ.ng vào bên giường, trực tiếp ngã về phía sau.

"Chậm một chút!"

Gần như là đồng thời, Cố Tứ Diễn liền phản ứng lại, tiến lên một bước đỡ lấy cô.

Người đàn ông khí lực quá lớn, trực tiếp kéo cô gái vào trong l*иg ngực của mình.

Khoảnh khắc thân thể dính nhau, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Cố Tứ Dụ ra ngoài đi tiểu, lúc đi ngang qua cửa phòng Khương Minh Trà giống như nghe được động tĩnh gì đó kỳ lạ, vô thức liếc mắt.

Vừa nhìn liền khϊếp vía, cả người trực tiếp choáng váng, "Ôi mẹ nó!"