Lúc ban đầu nhóm thanh niên trí thức tới, mọi người vẫn rất hoan nghênh.
Đều là người làm công tác văn hoá, những người không biết chữ như bọn họ đều cảm thấy người biết chữ quá lợi hại.
Liền chu đáo dọn dẹp ra mấy căn nhà làm điểm thanh niên tri thức.
Kết quả chờ bọn họ tới mới phát hiện, rất nhiều thanh niên trí thức vai không thể khiêng tay không thể nâng, còn xem thường bọn họ!
Lần trước công xã tuyển giáo viên đều tuyển thanh niên trí thức.
Lần này hay rồi, mâu thuẫn giữa thanh niên trí thức và dân bản xứ hoàn toàn bị khơi mào.
Cho nên hiện tại nghe muốn tuyển phát thanh viên, còn phải nói tiếng phổ thông tốt, tốt nhất là nữ đồng chí, còn phải biết chữ!
Những điều kiện này, còn thiếu nói thẳng tuyển nữ thanh niên trí thức!
"Haizz, ai kêu ta là nông dân, không thể so với người trong thành, biết chữ đâu chứ?"
"Ta chỉ thích hợp ở trong ruộng đào đất, nào giống người ta, da mịn thịt mềm, có thể ngồi phòng làm việc!"
Đúng vậy, phát thanh viên còn không phải công việc bình thường.
Chỉ cần trong phòng ngồi trò chuyện là được, so với làm nữ công nhân trong nhà xưởng còn thoải mái hơn!
Lập tức, người chung quanh đều há mồm ra mắng.
Bạch Mỹ Ngọc vốn là người kiêu ngạo, còn thiếu bị người chỉ thặt mặt mà mắng, làm sao cô ta có thể chịu được.
"Là chúng tôi ngăn cản các người không cho các người đi báo danh sao, lại nói, quy định này cũng không phải chúng tôi đặt ra, là lãnh đạo công xã đặt ra, có ý kiến gì các người cứ trực tiếp tìm người đặt ra quy tắc mà nói, ở chỗ này nói là có ý gì?"
Hôm qua Bạch Mỹ Ngọc đã từ chỗ Tống Khải Văn biết được tin tức từ sớm rồi, đồng thời cũng đã báo danh.
Một nữ thanh niên trí thức khác có quan hệ khá tốt với cô ta là Hoàng Kiều Kiều cũng biết.
Bây giờ nghe đám nhà quê này cứ nói, chỗ nào còn chịu được, lập tức lao ra bênh vực cho bạn thân của mình.
"Tôi nói cô sao, cô nhảy ra nổi điên làm gì? !"
"Đúng rồi! Thật coi mình là quý lắm vậy, cô bây giờ cũng không phải người trong thành, hộ khẩu ở đội chúng ta đó, kiêu ngạo cái gì!"
Mâu thuẫn hoàn toàn bị khơi mào, Bạch Mỹ Ngọc đã hối hận vì không ngăn Hoàng Kiều Kiều lại.
Nhíu nhíu mày, giải thích: "Các vị đồng chí, Hoàng Kiều Kiều không phải có ý này, cô ấy luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, tôi thay cô ấy nói xin lỗi mọi người."
Nhanh mồm nhanh miệng? Đây cũng không phải là lời có tác dụng.
Khương Minh Trà mắt nhìn Bạch Mỹ Ngọc, lời này của cô ta không khác gì châm dầu vào lửa.
Quả nhiên, Bạch Mỹ Ngọc nói xong, mọi người càng phẫn nộ.
Mẹ Cố thấy thế lặng lẽ kéo Khương Minh Trà sang một bên, nhỏ giọng nói: "Minh Trà, con cũng đi báo danh đi."
Hiện tại điểm thanh niên tri thức và bọn họ đã đối lập nhau, nếu như Khương Minh Trà báo danh, đến lúc đó cần bỏ phiếu, Khương Minh Trà khẳng định sẽ chiếm ưu thế!
Không phải sao, mọi người nghe được lời mẹ Cố, cũng đều nói theo: "Đúng, Minh Trà cháu cũng đi báo danh đi!"
"Minh Trà đã học lớp bảy, học sinh cấp hai rồi, không thua kém gì những thanh niên trí thức này!"
Cho dù để Khương Minh Trà được lợi cũng không thể để những thanh niên trí thức này được lợi!
Hoàng Kiều Kiều nghe xong liền cười, học lớp bảy thì chính là học sinh cấp hai rồi?
Học sinh nơi này cho dù học xong cấp hai, cũng không biết được mấy chữ đâu.
Huống chi chỉ là mới học lớp bảy.
Mà người trong thôn nhìn thấy vẻ miệt thị trong mắt Hoàng Kiều Kiều và Bạch Mỹ Ngọc, càng thêm khó chịu.
"Xem thường ai đó, Minh Trà chúng tôi tin tưởng cháu!"
"Đúng!"
Khương Minh Trà đột nhiên bị kéo vào câu chuyện: "? ? ?"