Edit: Poko Plu
Beta: Asa
Date: 03/01/2016
...o0o...o0o...o0o...
Khoan đã... Hình như Tiểu Ngôn vừa rồi kêu tên một người. Thư Cầm nhanh chóng ngồi xuống, nhìn chằm chằm Mạt Ngôn vẫn không nhúc nhích, chờ Mạt Ngôn mở miệng kêu thêm lần nữa cho rõ ràng. Nhưng Thư Cầm chờ a chờ, đợi gần nửa giờ, vặn vẹo thắt lưng đã mỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm mãi cũng xót, cũng chỉ nhìn thấy Mạt Ngôn dụi dụi mũi vào gấu bông trong lòng nàng, còn lại là không hề nhúc nhích, nếu không phải hơi thở Mạt Ngôn phả vào lông gấu bông động đậy, Thư Cầm liền cho rằng người trên giường đã không còn sống.
Tính toán một chút lại chờ đợi thêm chút nữa. Thư Cầm đắp kín chăn cho Mạt Ngôn, liền nhón chân nhẹ nhàng đi ra ngoài. Thời điểm Thư Cầm vừa muốn đóng cửa, bỗng nhiên lại nghe được thanh âm của Mạt Ngôn vang lên trong phòng. Thư Cầm nhanh chóng mở cửa, nhưng vừa mở Mạt Ngôn lại ngừng. Thư Cầm lại đóng cửa, Mạt Ngôn lại bắt đầu, Thư Cầm lại mở ra, Mạt Ngôn lại ngừng. Mạt Ngôn dường như là cố ý trêu cợt Thư Cầm, sau khi lặp lại mấy lần như thế, Thư Cầm hoàn toàn buông xuôi. Xem ra nàng thật đúng là bát tự không tốt, đến ông trời cũng muốn trêu nàng.
Sau khi giúp Mạt Ngôn đóng kỹ cửa phòng, Thư Cầm cũng lười trở về nhà trọ của bản thân, liền xoay người đi vào phòng bên cạnh, thả người trên giường, tính toán chuẩn bị đêm nay tá túc ngay tại nhà Mạt Ngôn qua một đêm.
Tần Phong đem theo nửa bình rượu lảo đảo chuếnh choáng đi trên đường, đơn giản tại ven đường tìm ghế đá ngồi xuống. Hừ, dù sao về đến nhà ngủ trên giường lớn hay ngủ trên ghế, trừ bỏ ấm áp thoải mái thêm chút nữa, ngoài ra cũng không có gì khác, đều là một mình mà thôi. Tần Phong có bao nhiêu lâu chưa đυ.ng tới Doãn Mộ Tuyết, hắn cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ lần cuối cùng là đã thật lâu trước kia, ký ức đều đã bắt đầu mơ hồ, cảm giác lúc ấy đều đã hoàn toàn không nhớ được.
Tần Phong buồn bực nốc mạnh một ngụm rượu, đơn giản nửa nằm trên ghế đá xướng lên điệu khúc ưu thương.
Một nữ nhân ăn diện đến phong tao yêu diễm hướng Tần Phong đi tới, ái muội hỏi: "Tiên sinh, như thế nào lại một mình ở chỗ này uống rượu giải sầu đâu? Nếu không đi đến chỗ ta để ta bồi ngài uống?"
Tần Phong đã có chút men say, híp mắt nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh hắn, ha hả ngây ngô cười hai tiếng, đối với nữ nhân kia khoát tay áo, nói câu: "Ta... Không có tiền... Ngươi tìm người khác đi.", nói xong rồi lại tự nhiên khóc lên, một bên khóc một bên còn không ngừng nói thầm: "Ta phá sản , bị sao chổi kia làm hại phá sản. Ha ha ha... Ta hiện tại trừ bỏ nó, chỉ còn hai bàn tay trắng, hai bàn tay trắng." Nói xong, Tần Phong ôm thật chặt bình rượu trong tay, tựa như ôm bảo vật vô giá, sợ buông lỏng tay liền đập nát.
Hứa Linh hôm nay cả ngày còn chưa có khách, mắt thấy ngày mai liền tới kỳ hạn phải giao tiền thuê nhà, trong tay cũng không còn lại chút tiền nào. Nếu đêm nay lại không tiếp khách, nàng liền bị chủ cho thuê nhà đuổi ra ngủ ngoài đường. Nguyên bản nghĩ nơi này người trong nghề ít lui tới, nói không chừng có thể lôi kéo tìm được khách, không nghĩ tới đυ.ng tới tửu quỷ vừa phá sản, thật sự là xui xẻo.
Hứa Linh hừ nhẹ xem thường, thời điểm chuẩn bị đứng lên rời đi, lại bị đồng hồ trên tay Tần Phong hấp dẫn. Hứa Linh lặng lẽ cẩn thận đánh giá, mặc dù không phải đặc biệt quý giá, nhưng ít nhất cũng có thể cầm ra thị trường bán được vài trăm tệ, cũng có thể giao trước cho chủ nhà khiến hắn tạm hoãn hai ba ngày .
Hứa Linh lần thứ hai ngồi xuống bên cạnh Tần Phong, vươn chân ra gác lên chân Tần Phong, quyến rũ nói: "Phá sản mà thôi, cũng có thể làm lại thêm lần nữa, nhìn bộ dáng tiên sinh, nhất định là người thực có khả năng, về sau nhất định sẽ thành công."
Từ sau khi Tần Phong làm ăn thất bại, nghe được nhiều nhất chính là châm chọc khıêυ khí©h của người chung quanh, mà tất cả an ủi cổ vũ của Doãn Mộ Tuyết đều bị hắn lý giải thành hư tình giả ý, cũng cùng loại với châm chọc khıêυ khí©h của những người khác. Tuy mục đích Hứa Linh nói những lời này chỉ là khách sáo, nhưng khi Tần Phong nghe được, lại như là nhặt được bảo vật, cảm kích đến rơi nước mắt.
Tần Phong từ trên ghế đứng lên, liền giữ chặt tay Hứa Linh kích động hỏi: "Thật vậy sao? Thật sự sẽ như vậy sao?"
Hứa Linh gắt gao nắm lại tay Tần Phong, không ngừng gật đầu nói phải.
Đêm đó, Tần Phong dùng đồng hồ trên tay đổi lại cơ hội được Hứa Linh hầu hạ trên người một đêm, Hứa Linh cũng như nguyện dùng đồng hồ kia tạm hoãn tiền thuê nhà khẩn cấp trước mắt.
Doãn Mộ Tuyết mang theo Điểm Điểm ra khỏi nhà trước khi Tần Phong về nhà, nàng phải đi tìm việc, tiền chỉ còn vài trăm tệ nhiều nhất chỉ có thể duy trì chi tiêu trong một tháng. Trước kia, Doãn Mộ Tuyết có đề xuất với Tần Phong bán căn hộ họ đang ở hiện tại lấy tiền, lại đi tìm phòng cho thuê hoặc mua lại căn hộ nhỏ hơn, tiền dư lại nói không chừng có thể đủ vốn cho Tần Phong làm lại từ đầu. Nhưng Trần Tuyết Hà sau khi nghe nói liền chạy tới, thóa mạ Doãn Mộ Tuyết thậm tệ, khóc sặc sụa để ngăn trở Tần Phong. Hiện tại vài trăm tệ này đã là toàn bộ tài sản. Đối với Tần Phong, Doãn Mộ Tuyết đã hoàn toàn không còn trông cậy vào, làm ăn thất bại hắn hiện tại liền tựa như phế nhân, sao có thể làm được gì? Doãn Mộ Tuyết tự mình đi ra ngoài nhận rửa chén, cũng còn tốt hơn Tần Phong hiện tại.
Doãn Mộ Tuyết mang theo Điểm Điểm đến trung tâm giới thiệu việc làm nhìn thử mới phát hiện, vài năm nàng không đi làm, đã hoàn toàn không còn phù hợp với yêu cầu trong thông báo tuyển dụng của các công ty hiện tại. Doãn Mộ Tuyết không thu hoạch được gì đành phải mang theo Điểm Điểm trở về nhà.
Tần Phong có lẽ là tối hôm qua tốn sức quá mức, khi hai mẹ con Doãn Mộ Tuyết trở về, đã sớm nằm trên giường lớn trong phòng ngủ ngáy khò khè, thẳng đến chạng vạng trước khi Doãn Mộ Tuyết muốn đến siêu thị mua thức ăn mới tỉnh lại.
Mạt Ngôn cả ngày đều là bộ dáng như say rượu chưa tỉnh, đứng ngẩn ra trong phòng làm việc của nàng. Thẳng đến thời điểm Thư Cầm tiến vào nói cho nàng biết thám tử tư điều tra có tiến triển, cuối cùng mới giữ vững tinh thần ngồi xuống ghế dựa.
"Tiểu Ngôn, tin tức của bên thám tử tư, vẫn là tra không được chỗ của Tiểu Tuyết. Bất quá, bên Phương viện trưởng có tiến triển mới, nói là xuất ngoại, nhưng đi đến quốc gia nào thì không ai biết."
"Cuối cùng là đã có được chút tin tức. Ít nhất biết Phương viện trưởng đại khái có manh mối, ngày nào đó sẽ tra được, không phải sao?" Mạt Ngôn hiếm khi nở nụ cười, đây là tin tức duy nhất tra qua nhiều năm như vậy có thể được coi là tin tức tốt.
Thư Cầm không phải muốn tạt nước lạnh vào Mạt Ngôn, nhưng vẫn là không nhịn được nghĩ muốn cảnh tỉnh Mạt Ngôn, nhiều quốc gia như vậy, đừng nói về tài lực, chỉ nói đến thời gian, cũng không biết phải chờ đến năm nào tháng nào mới có thể nghe được kết quả.
"Tiểu Ngôn, ngươi phải biết nhiều quốc gia như vậy, ai biết được..." Câu kế tiếp Thư Cầm còn chưa kịp nói, đã bị Mạt Ngôn cắt ngang.
"Thư Cầm, ta biết. Nhưng ta tin tưởng ông trời lúc này đây nhất định sẽ giúp ta."
Nếu Mạt Ngôn đã nói như vậy, bản thân trừ bỏ ủng hộ nàng, còn có thể nói gì. Hôm nay Mạt Ngôn hẳn là rất muốn uống rượu đi, bởi vì hôm nay nghe được chính là tin tức của Tiểu Tuyết. Thư Cầm dừng một chút đề nghị với Mạt Ngôn ngồi sau bàn: "Sắp tan tầm rồi, có muốn lát nữa đi uống hay không?"
"Không, có chút mệt, ta muồn về nhà." Mạt Ngôn cự tuyệt lời mời của Thư Cầm. Trước kia, thời điểm mỗi lần nghe được tin tức của Tiểu Tuyết, Mạt Ngôn đều sẽ lôi kéo Thư Cầm đến Tử Mị uống rượu. Nhưng hôm nay, Mạt Ngôn không biết vì sao lại muốn đến nơi khác.
Thư Cầm mặc dù có chút giật mình Mạt Ngôn cự tuyệt lời mời của bản thân, nhưng nghĩ đến ăn ý giữa bằng hữu với nhau cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ là nói câu: "Vậy ngươi về nhà hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta hẹn với Phỉ Phỉ đi ăn tối." Thư Cầm nói xong liền đi ra khỏi văn phòng của Mạt Ngôn.