Edit: Erza
Beta: Poko Plu
Date: 25/03/2017
...o0o...o0o...o0o...
"Uy, Thư... Thư... Hắc hắc, Tiểu Tuyết, lại đây ngồi xuống." Mạt Ngôn mắt thấy Thư Cầm không nghĩa khí kéo nàng xuống nước, lúc ra cửa còn quay đầu lại làm mặt quỷ. Sợ Doãn Mộ Tuyết cũng đi theo ra ngoài, nhanh chóng đứng dậy kéo nàng đi đến trước ghế dựa ấn nàng ngồi vào.
Doãn Mộ Tuyết có chút không rõ Thư Cầm và Mạt Ngôn đang diễn trò gì, bộ dáng bọn họ đều cổ quái. Vừa rồi có Thư Cầm còn đỡ, hiện tại cả văn phòng rộng lớn chỉ còn hai người là Doãn Mộ Tuyết và Mạt Ngôn, mà Mạt Ngôn còn đang chống cằm lên bàn vẻ mặt mỉm cười nhìn nàng. Nguyên lai Doãn Mộ Tuyết chỉ muốn tiến vào bàn bạc vài việc cụ thể phải làm tiếp theo về hạng mục với Mạt Ngôn, nhưng hiện tại nhìn thấy Mạt Ngôn như vậy tim không khỏi đập nhanh hơn, mặt tựa hồ cũng đã bắt đầu nóng lên, ánh mắt càng không dám nhìn thẳng Mạt Ngôn: "Mạt tổng, ta muốn được gặp người tham gia hạng mục này bên quý công ty để thảo luận thêm về yêu cầu và tiến độ hoàn thành sản phẩm." Tuy Mạt Ngôn có nói hạng mục này là nàng quản lý, nhưng Doãn Mộ Tuyết tin tưởng những chuyện nhỏ nhặt này khẳng định sẽ có người khác phụ trách.
Mạt Ngôn dường như chợt sực nhớ ra chuyện gì, không trả lời Doãn Mộ Tuyết mà xoay người đi đến sau bàn làm việc, mở ngăn kéo thứ nhất, từ bên trong lấy ra hộp quà liền trở về chỗ cũ: "Tiểu Tuyết, ta nghe Lạc tổng nói ngươi được thăng chức, đây là quà ta tặng cho ngươi, chúc mừng."
Doãn Mộ Tuyết đột nhiên được tặng quà khiến cho chấn kinh, qua ngần ấy năm, nàng chưa bao giờ nhận được quà mừng thăng chức từ người khác. Chần chờ hồi lâu mới chậm rãi vươn tay nhận lấy, vừa mở ra thấy được thứ bên trong lập tức đóng lại rồi nhét trở vào tay Mạt Ngôn: "Ngôn Ngôn, quà này quá đắt giá, ta không thể nhận. Ngươi có lòng ta cũng đã rất vui vẻ rồi, thực đấy."
Mạt Ngôn không dám nói quà tặng này là do nàng đích thân đi mua và chọn lựa tỉ mỉ, nếu biết, Doãn Mộ Tuyết khẳng định sẽ càng quyết tâm không nhận lấy. Mạt Ngôn đành phải nói dối: "Đây là trước kia có lần đi tham gia hội nghị ngẫu nhiên may mắn trúng thưởng, ta cũng không thích đeo phụ kiện, kiểu dáng này cũng không thích hợp với mẹ ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta đi mua phần quà khác sao? Ta gần đây tương đối thiếu tiền nha." Mạt Ngôn vừa nói vừa híp mắt lại, bộ dáng như trung khuyển vẫy đuôi nhìn Doãn Mộ Tuyết, biến chuyển thành Doãn Mộ Tuyết chịu nhận món quà này đã là giúp nàng ân tình.
Doãn Mộ Tuyết có chút khó xử, đang muốn nói tiếp, thì Mạt Ngôn sớm đã mở hộp lấy vòng cổ ra, tự ra tay đi vòng ra sau lưng Doãn Mộ Tuyết rồi đeo lên cổ nàng: "Thực đẹp." Mạt Ngôn chăm chú nhìn bóng lưng của Doãn Mộ Tuyết có chút thất thần.
"Sao chứ?" Tay Mạt Ngôn vô ý đυ.ng phải cổ Doãn Mộ Tuyết khiến tim nàng đập như trống, bắt đầu gia tốc, thế nên căn bản không nghe được lời Mạt Ngôn thì thào nói thầm.
Mạt Ngôn sửng sốt, bối rối phục hồi lại tinh thần, xiết tay lại cúi đầu đáp lời: "Không có gì, ta là nói đêm nay sẽ có liên hoan do nhân viên trong nội bộ của hạng mục này tổ chức, Điểm Điểm có khả năng phải nhờ Thư Cầm hỗ trợ đến đón." Dù sao Doãn Mộ Tuyết cũng là đại biểu của công ty Lạc Vi phái đến, thân là người đứng đầu bên Hoành Quang, dù thế nào Mạt Ngôn cũng phải chủ động làm tròn chức trách của chủ nhà, xem như làm bữa tiệc nhỏ hoan nghênh Doãn Mộ Tuyết.
Thời gian tan tầm, Mạt Ngôn nhờ Thư Cầm đi đón Điểm Điểm. Nàng dẫn Doãn Mộ Tuyết và cả đám người ở bộ phận hạng mục của công ty đi đến Đỉnh Phong lâu. Vào phòng, Mạt Ngôn đem từng người phụ trách các hạng mục của Hoành Quang giới thiệu cho Doãn Mộ Tuyết, mỗi khi giới thiệu một người, tự nhiên là tránh không được trận ồn ào mời rượu. Mấy người phụ trách nhiệt tình đến cực điểm, Doãn Mộ Tuyết cũng không giỏi từ chối, nhưng tửu lượng nàng không cao, vài chén vào bụng, trong người bắt đầu có chút lâng lâng. Mạt Ngôn vốn định giúp Doãn Mộ Tuyết đỡ rượu nhưng nghĩ đến sau này Doãn Mộ Tuyết còn phải hợp tác với bọn họ, có lẽ sớm để nàng hoà mình vào mọi người thì công tác ngày sau càng thoải mái.
Mạt Ngôn đỡ lấy Doãn Mộ Tuyết có chút say rượu đứng ngoài cửa Đỉnh Phong lâu nói lời tạm biệt với đám người ở bộ phận hạng mục cũng đều đã thấm men say, đang chuẩn bị giúp đỡ Doãn Mộ Tuyết đi đến chỗ đỗ xe, Doãn Mộ Tuyết lại vô lực trượt xuống dưới đất, miệng còn mơ hồ không rõ khẽ nỉ non: "Ngôn Ngôn... Ngươi thế nào lại... chạy vào trong giấc mơ của ta."
Mạt Ngôn muốn nâng Doãn Mộ Tuyết từ trên mặt đất chặn ngang ôm lấy, nhưng tiếc là người uống say đều trở nên nặng hơn, thử thêm hai lần nữa thì đã từ bỏ, cuối cùng thực vất vả mới đỡ được Doãn Mộ Tuyết vào trong xe.
Về đến nhà, Mạt Ngôn dưới sự trợ giúp của Thư Cầm lại lần nữa thực vất vả mới đỡ được Doãn Mộ Tuyết lên lầu, ngửi thấy Doãn Mộ Tuyết toàn thân nồng nặc mùi rượu, sợ sẽ đánh thức Điểm Điểm, Mạt Ngôn đành đỡ Doãn Mộ Tuyết vào phòng ngủ của bản thân. Sau khi dìu Doãn Mộ Tuyết nằm lên giường, Mạt Ngôn mới đứng dậy đỡ thắt lưng, thở hắt ra.
Tiểu tử kia trở về trước các nàng, ngủ ngay trên sô pha trong phòng khách khi đang xem phim với Thư Cầm, lúc này đã được bế lên giường trong phòng ngủ. Thư Cầm thấy Mạt Ngôn và Doãn Mộ Tuyết đã trở về, nàng cũng muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh La Quyên, lên tiếng chào hỏi vài câu với Mạt Ngôn liền ly khai.
Mạt Ngôn giúp Doãn Mộ Tuyết cởϊ áσ khoác trên người và giầy trên chân, lại vào phòng tắm nhúng ướt khăn mặt lại vắt khô liền đi ra, xoay người ngồi xổm bên giường tinh tế giúp Doãn Mộ Tuyết chà lau khuôn mặt. Có lẽ là bị độ ấm của khăn mặt kí©h thí©ɧ đến, Doãn Mộ Tuyết khẽ rên rồi trở mình sang hướng khác. Cuộn người trong chăn hệt như mèo nhỏ, rất là đáng yêu. Ý cười trên mặt Mạt Ngôn càng đậm, chậm rãi xoay người Doãn Mộ Tuyết lại: "Tiểu Tuyết, trước lau sạch mặt lại ngủ tiếp a?"
Nguyên bản Doãn Mộ Tuyết uống rượu nên dù trong phòng có điều hòa, cả người càng lúc càng thêm khô nóng. Tay Mạt Ngôn tay có chút lạnh lẽo, khi chạm đến mặt bản thân thế nhưng lại phá lệ thoải mái đến mở ra hai mắt có chút sương mù, hai tay không kiềm lòng nổi nâng lên vòng trên cổ Mạt Ngôn thì thầm: "Ngôn Ngôn, nóng." Nói xong, tay cũng đưa xuống bắt đầu cởϊ áσ lông trên người. Cởi xong áo lông, Doãn Mộ Tuyết cũng không dừng tay, ngược lại cởi hết từng lớp áo chỉ còn lại áσ ɭóŧ đen viền ren ôm sát khóa chặt lại đôi bồng đảo.
Thanh âm "rầm" vang lên trong đầu, Mạt Ngôn dùng sức nuốt nước miếng, mái tóc đen rối tung ở sau đầu, hai mắt khép hờ còn có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài tại dưới ánh đèn in bóng tựa như hai cánh bướm, đôi gò má phấn nộn ửng hồng như mật đào làm cho người ta thèm nhỏ dãi, đôi môi khẽ nhếch dường như đang phát ra lời mời, lớp vải dệt màu đen càng làm nổi bật thêm phần da thịt trắng tuyết, hết thảy phong cảnh mãnh liệt đánh sâu vào thị giác khiến Mạt Ngôn có chút chao đảo. Tay không nghe lời mà dời đến gần lớp vải dệt hơn, ngay thời điểm đầu ngón tay sắp chạm đến, Mạt Ngôn cắn mạnh nơi đầu lưỡi khiến bản thân thanh tỉnh, tay bối rối vớ lấy chăn bên cạnh phủ lên thân thể Doãn Mộ Tuyết.
Nhưng Mạt Ngôn vừa quay người lại, chân Doãn Mộ Tuyết đã vẫy vùng làm chăn bị rơi ra, Mạt Ngôn đành phải trở lại bên giường đắp lại chăn lên người Doãn Mộ Tuyết, tay vừa vén chăn đến xương quai xanh của Doãn Mộ Tuyết, tay đã bị đối phương chặt chẽ nắm lấy.
"Không cần đi, không cần đi..." Thân thể Mạt Ngôn cương cứng giữa không trung bị lực đạo trên tay Doãn Mộ Tuyết kéo xuống, cả người lập tức nằm lên người Doãn Mộ Tuyết, mặt đối diện đúng với vị trí tròn trĩnh nửa hở nửa che bởi lớp nội y ren đen.
Khí huyết dâng tràp, vùng tuyết trắng trước mắt khiến Mạt Ngôn thất thần, không kiềm lòng nổi vươn ra đầu lưỡi liếʍ môi, lập tức khẽ hôn xuống.
Doãn Mộ Tuyết bị Mạt Ngôn đυ.ng chạm kí©h thí©ɧ đến khẽ rêи ɾỉ, lập tức vươn tay ôm lấy cổ Mạt Ngôn càng kéo gần khoảng cách giữa nàng với thân thể bản thân. Tương tự như cảnh trong mơ, hô hấp Doãn Mộ Tuyết có chút nặng nề phả lên mặt Mạt Ngôn, cánh môi mềm mại khẩn cấp hôn lên Mạt Ngôn. Doãn Mộ Tuyết chủ động khiến Mạt Ngôn chưa uống say vẫn còn tỉnh táo thực sự là thụ sủng nhược kinh, nhưng lo lắng hết thảy chỉ là bởi vì Doãn Mộ Tuyết uống say, thần trí không rõ ràng mà thôi.
Thoáng chống tay nâng người dậy, tay phải xoa hai má phúng phính của Doãn Mộ Tuyết, mềm nhẹ mở miệng nói: "Tiểu Tuyết, ngươi uống say, ngủ hết đêm nay, sáng mai thức dậy liền không còn khó chịu. Ta đi qua xem Điểm Điểm." Nói xong, định đứng dậy rời đi.
Nhưng Mạt Ngôn vừa ngồi dậy, Doãn Mộ Tuyết liền đã ôm cổ Mạt Ngôn: "Ta không có say. Ngôn Ngôn, hôn ta." Hai mắt tràn ngập sương mù thẳng thắn chăm chú nhìn Mạt Ngôn, bên trong lộ ra tất cả đều là du͙© vọиɠ nồng cháy.
Cho dù Mạt Ngôn có cố làm Liễu Hạ Huệ thế nào, đối mặt với người trong lòng bày ra bộ dáng hấp dẫn đến vậy, cũng chỉ có thể trong lòng tự nhủ phải làm chính nhân quân tử, không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thôi, tứ chi đã sớm đã thực hiện phản ứng chân thật nhất.
Nhắm đúng ngay cánh môi hé mở mê người hôn lên, trong lòng bởi vì xúc cảm ôn nhuận ấm áp từ đôi môi dần hình thành rung động hạnh phúc, đầu lưỡi khẽ đảo qua hai cánh môi như đóa hoa phớt hồng của đối phương, cẩn thận mềm nhẹ thưởng thức, tựa như khẽ chạm đến cánh hoa mỹ lệ lại mong manh. Khi Mạt Ngôn đang muốn dùng đầu lưỡi giải khai đôi môi giai nhân, chào đón nàng chính là đầu lười mềm mại của đối phương, trong khoang miệng nhỏ hẹp giao triền quấn quanh đê mê, thanh âm tiếng nước ám muội đã bị hơi thở dồn dập của hai người che giấu, nhưng khi hai đôi môi khẽ tách ra lại xuất hiện sợi chỉ bạc giữa khoảng cách ngắn ngủi khiến hai người càng thêm khó nhịn được tình cảm mãnh liệt dâng trào.
Tay đã lướt đến trước ngực Doãn Mộ Tuyết, Mạt Ngôn sớm đã không còn lý trí. Cách lớp vải nội y mỏng manh nàng đang nắm chặt đôi gò núi đã đứng sững, đè ép vuốt ve, ngón tay Mạt Ngôn có chút lạnh lẽo ngón tay vừa một đυ.ng chạm đến da thịt Doãn Mộ Tuyết, chợt nghe được tiếng than nhẹ từ Doãn Mộ Tuyết.
Hai tay Doãn Mộ Tuyết bắt đầu lôi kéo quần áo có chút vướng bận trên người Mạt Ngôn, nửa ngày cũng không cởi được kiện nào, Mạt Ngôn dứt khoát rời đi môi Doãn Mộ Tuyết, đứng thẳng dậy cởi hai ba lần là đã thoát hết quần áp. Đôi môi phủ lên vành tai đã hồng thấu của đối phương, đầu lưỡi ẩm nóng nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ khiến nhân nhi dưới thân bật người run rẩy. Doãn Mộ Tuyết ôm chặt lấy Mạt Ngôn vì thế ngón tay cũng để lại phía sau lưng đối phương vài đạo hồng ngân.
Đã bao lâu rồi không trải nghiệm qua loại kí©h thí©ɧ này, Doãn Mộ Tuyết không thể hồi tưởng nổi, chính là cảm thụ hiện tại tin chắc bản thân chưa bao giờ nếm qua. Du͙© vọиɠ dâng tràn như vỡ đê cắn nuốt hết sự rụt rè của Doãn Mộ Tuyết, Mạt Ngôn miệng lưỡi khıêυ khí©h khiến Doãn Mộ Tuyết chấn động, càng không ngừng gia tăng nhu cầu được an ủi lấp đầy cảm giác trống rỗng trên thân thể lẫn trong tâm hồn.
Doãn Mộ Tuyết khó nhịn nâng lên chân bắt đầu nhẹ nhàng cọ xát đùi Mạt Ngôn, ý muốn giảm bớt khát cầu trong lòng. Doãn Mộ Tuyết hành động càng khiến trong lòng Mạt Ngôn trong lòng, hô hấp càng vồn vã, hơi thở ấm áp mạnh mẽ rơi vào lỗ tai Doãn Mộ Tuyết khiến nàng ngâm lên vài thanh âm. Đầu lưỡi dọc theo vành tai như muốn phác thảo từng đường nét, nguyên bản lỗ tai đã ửng đỏ nay càng tương tự như đóa hoa sen nhuốm đầy hơi nước.
Hôn xuống cần cổ trắng muốt của Doãn Mộ Tuyết, lại dời xuống khẽ hôn xương quai xanh khêu gợi. Nội y ren đen thực sự quá vướng bận, một tay khẽ trườn đến sau lưng Doãn Mộ Tuyết mở mấu chốt, tay còn lại lướt qua vai kéo xuống dây đeo, vùng tuyết trắng trước ngực hiện ra không còn sót lại chút gì, nhũ hoa như nụ hoa sắp nở rộ đang chờ đợi ong bướm đến hút lấy.
Mạt Ngôn hôn từ vùng da thịt tuyết trắng chậm rãi hôn đến trung tâm, há mồm nhẹ nhàng ngậm vào, đầu lưỡi khẽ đảo, hàm răng hoạt động, trăn trở hút duyện. Không vắng vẻ bên còn lại, một tay nắm chặt lấy đoàn mềm mại khi thì nhẹ nắm khi thì xoa nhu rất nhanh đã trở nên sưng đỏ, nhân nhi dưới thân cũng bởi vì quá nhiều kí©h thí©ɧ mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, không còn nghi ngờ gì thêm nữa đây chính là đổ dầu vào lửa càng thêm bùng cháy, kích hoạt du͙© vọиɠ sâu trong Mạt Ngôn không thể vãn hồi.
Dường như đã bị khát vọng mãnh liệt làm đại não trì trệ, sớm đã quên nên thương hương tiếc ngọc. Động tác mυ"ŧ cắn càng thêm mạnh mẽ, bên khác thì tay ra sức xoa nắn cũng càng thêm tùy ý. Nâng lên đầu gối chen vào giữa hai chân Doãn Mộ Tuyết nhắm vào nơi tư mật khẽ cọ xát qua lớp vải mỏng khiến Doãn Mộ Tuyết cong người vì kɧoáı ©ảʍ. Người nào đó càng thêm đùa dai cọ xát liên tục, còn dùng đầu gối nhẹ nhàng tách ra thêm, lập tức khiến người dưới thân hô hấp nặng nhọc.
Như vậy va chạm cho dù là đối với Doãn Mộ Tuyết hay là Mạt Ngôn không thể nghi ngờ cũng chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa, ngược lại khiến trong lòng hai người càng thêm tê dại khó nhịn. Du͙© vọиɠ dưới đáy lòng muôn vàn khó nhịn cần tìm nơi phát tiết, Mạt Ngôn lưu luyến rời đi hai đỉnh tròn trĩnh còn vương hơi nước, từng nụ hôn rơi xuống dọc theo bụng đến phía dưới bụng. Hai tay lôi kéo dây áo ngực, Mạt Ngôn hôn lên da thịt vừa lộ ra, ý đồ giảm bớt rung rẩy trên cơ thể người dưới thân. Nội y ren đen cuối cùng cũng được thoát ra, tay phải Mạt Ngôn vung lên ném xuống đất.
Giờ phút này toàn bộ thân thể đều hoàn toàn triển hiện trước mắt Mạt Ngôn, từ đường cong vùng của Doãn Mộ Tuyết dần hôn xuống, nghe tiếng rêи ɾỉ của ngươi dưới thân thì chuỗi hôn tình sắc dừng lại bên góc đùi trong của đối phương, chơi đùa nhưng lại không hề xâm nhập. Vùng tư mật mẫn cảm sớm đã bị hô hấp Mạt Ngôn ấm áp nặng nề phủ lên đến không chịu nổi, Doãn Mộ Tuyết vặn vẹo thân hình, vừa muốn rời xa đôi môi Mạt Ngôn, lại muốn nàng đến gần hơn, khát cầu càng nhiều.
Mạt Ngôn dọc theo bụng hôn lên trên đến đôi môi hé mở liên hồi của Doãn Mộ Tuyết, vừa đυ.ng chạm, đầu lưỡi tế nộn trong khoang miệng của nhân nhi dưới thân liền vội vàng vươn đến, chơi đùa giao triền.
Có lẽ là du͙© vọиɠ khó nhịn dưới đáy lòng thủy chung vẫn chưa được giảm bớt, Doãn Mộ Tuyết nâng đùi lên quấn chặt lấy vòng eo Mạt Ngôn, hai tay gắt gao ôm lấy tấm lưng đối phương. Chẳng lẽ là miệng Doãn Mộ Tuyết còn sót lại hương vị rượu đỏ khiến Mạt Ngôn thế nhưng cũng cảm giác được men say. Tay phải xoa đường cong duyên dáng tại vòng eo Doãn Mộ Tuyết lại khẽ vuốt ve, từ thắt lưng trượt xuống phía dưới. Nhẹ nhàng thâm nhập vào mảnh đất thần bí, tầng vải dệt mỏng manh sớm đã che giấu không được khát vọng trong nội tâm của chủ nhân. Tay vừa chạm được đến vùng tam giác liền cảm nhận được ẩm ướt, chậm rãi xuống tiếp, qυầи ɭóŧ sớm đã ướt đẫm, đầu ngón tay Mạt Ngôn hơi chạm nhẹ liền có thể cảm giác được mặt nước đọng lại.
Doãn Mộ Tuyết đã lâu chưa làm việc này, nào có thể chống đỡ được trêu chọc như có như không của Mạt Ngôn. Vòng eo bắt đầu vặn vẹo, chân càng quấn chặt lấy vòng eo Mạt Ngôn, miệng càng nghẹn ngào nỉ non hư thoát tựa như thanh âm khóc nức nở.
Ngón tay dính đầy xuân thủy ẩm ướt, phiến cỏ um tùm sớm đã bị ướt đẫm, xúc cảm ôn nhuận. Tiện tay vân vê, lại khẽ lôi kéo, nhân nhi dưới thân lại ngâm nga run rẩy. Toàn bộ bàn tay phủ lên tại vùng tư mật nhẹ nhàng xoa nắn, ngón tay tìm ngay viền mép nơi tư mật, chỉ cần vừa nhẹ nhàng chạm vào, lại cảm nhận được trận run rẩy. Mạt Ngôn tuy thân là nữ nhân, nhưng cũng không bao giờ biết phản ứng trong tìиɧ ɖu͙© của nữ nhân lại tuyệt vời đến vậy.
Qυầи ɭóŧ đã có vẻ vô cùng vướng bận, ngón tay Mạt Ngôn liền kéo xuống từ trên người Doãn Mộ Tuyết. Thiếu đi vải dệt che lấp, Doãn Mộ Tuyết tựa hồ có chút thẹn thùng, hai chân không tự giác muốn khép chặt lại, tiếc là chân Mạt Ngôn đã đặt vào giữa, đành phải khó nhịn dùng hai chân kẹp chặt chân người nào đó.
Tay lần thứ hai xoa đến mảnh đất thần bí thần, tựa như đang xem sét thứ gì cực ky trân quý, động tác chậm rãi tiến vào, mỗi cử chỉ đều vô cùng thành kính cẩn thận, Mạt Ngôn sợ nàng bất luận hành động mạnh bạo nào sẽ khiến Doãn Mộ Tuyết khó chịu. Vừa hôn môi, vừa mở mắt ra quan sát từng biểu tình biến hóa trên mặt Doãn Mộ Tuyết. Ngón tay dọc theo khe hở nhẹ nhàng trượt vào, Mạt Ngôn hiện tại bắt đầu may mắn nàng do bị Thư Cầm khinh bỉ nhắc nhở đã hình thành nên thói quen tốt là không để móng tay. Ngón tay mỗi lần trượt sâu vào đều có thể khiến tới nhân nhi dưới thân chau mày, hai tay ôm lấy sau lưng Mạt Ngôn phía cũng cào nhẹ.
Đầu ngón tay có thể cảm nhận càng ngày càng nhiều xuân thủy ấm áp ẩm ướt chảy ra ngoài. Cảm giác đến nơi kia hơi thắt chặt, Mạt Ngôn sờ soạng dò xét đi vào, ngón tay lập tức bị bao vây bởi cả mảnh ôn nhuyễn, dường như vách tường bị xao động có hơi run rẩy, tựa như nai con bị đột nhiên xâm nhập lãnh địa khiến cho kinh hách.
Cảm giác đã mở rộng đầy đủ, Mạt Ngôn thử đưa thêm ngón tay thứ hai cây dò xét đi vào. Doãn Mộ Tuyết khó chịu khẽ thoáng động, lại khiến ngón tay người nào đó va chạm vào sâu hơn nơi mềm mại.
"Ân..." Doãn Mộ Tuyết khẽ rên, lại hơi nhíu mày, động tác trên tay Mạt Ngôn trên tay cũng bắt đầu nhanh hơn, mỗi lần va chạm đều khiến người dưới thân như muốn tránh đi rồi lại thân bất do kỷ nghênh đón, tiếng nước hỗn độn hòa lẫn tiếng rêи ɾỉ của Doãn Mộ Tuyết vang dội trong phòng ngủ quẩn quanh bên tai Mạt Ngôn.
Dưỡng khí trong miệng đã sắp hao hết, Mạt Ngôn thở hổn hển ly khai môi Doãn Mộ Tuyết. Vừa buông ra, chợt nghe đến dưới thân người bởi vì động tác của tay nàng mà nỉ non không dứt: "Ân... Hừ... A..." Không còn nghi ngờ gì nữa thì đây chẳng khác nào là liều thuốc kí©h thí©ɧ, khiến khí lực toàn thân Mạt Ngông đều dồn sức vào đầu ngón tay, dường như muốn ra sức càng nhiều.
"A... Chậm... Nhanh... sắp... đến... A..." Kết thúc loạt tiếng ngâm nga, toàn thân người bên dưới cứng ngắc, hai tay gắt gao ôm chặt tấm lưng Mạt Ngôn, qua hồi lâu sau mới buông lỏng.
Chất lỏng trong suốt nóng cháy trong lòng bàn tay chảy dần men theo ngón tay rơi xuống, ướt đẫm sàng đan dưới thân. Mạt Ngôn lộ ra tươi cười rực rỡ nhất trong nhân sinh của nàng đối với Doãn Mộ Tuyết còn khép hờ hai mắt. Nhìn người yêu trước mắt nay đã hoàn toàn thuộc về bản thân, có lẽ là chuyện khiến người ta cảm thấy hạnh phúc nhất trong thiên hạ đi.
Đơn giản vi Doãn Mộ Tuyết lau chùi, Mạt Ngôn mới nằm xuống bên cạnh Doãn Mộ Tuyết, vươn hai tay ôm người đã mệt mỏi đến ngủ thϊếp đi vào trong ngực, hôn lên vầng trán vương tầng mồ hôi mỏng, mỉm cười say ngủ.
Người say rượu sợ nhất là chuyện gì, hẳn chính là khi tỉnh lại phát hiện trên giường ngoài bản thân còn có người khác mà cả hai người đều không có mảnh vai nào che thân. Nếu như là không quen biết, bất quá xem như là 419 cũng xong. Nhưng nếu là người quen thuộc, hơn nữa đối phương lại là nhân vật chính trong những giấc mộng xuân của bản thân, là nên cảm thấy may mắn hay nên xem như chưa có chuyện gì phát sinh, lặng lẽ rời đi đây.
Cho dù đêm qua có uống nhiều rượu hơn, làm rất nhiều vận động nhưng thói quen đồng hồ sinh học thức dậy vào sáu giờ sáng sớm đã hình thành khiến Doãn Mộ Tuyết tỉnh lại. Đưa tay xoa thái dương có chút đau đớn, toàn thân mệt mỏi, phản ứng đầu tiên của Doãn Mộ Tuyết là nàng bị cảm sao? Thói quen tính vươn tay tìm chốt mở đèn bên đầu tủ, nhưng sờ soạng vài lần cũng không đυ.ng đến. Ngược lại cảm thấy trên lưng có xúc cảm khác thường.
Doãn Mộ Tuyết lập tức bừng tỉnh, tay nhẹ nhàng dời đi vật lạ bên người nàng, quay đầu liền há hốc miệng. Trời ạ, bên cạnh nàng có người nằm, mà người này còn ôm nàng. Doãn Mộ Tuyết lại dùng tay xem xét thân thể của bản thân. Nháy mắt, trong đầu Doãn Mộ Tuyết hiện lên vô số loại giả thiết. Có phải hay không tối qua nàng uống rượu trong mơ màng đã phát sinh 419, nhưng lập tức đã bị nàng phủ định . Có Mạt Ngôn bên cạnh, không có khả năng nàng để bản thân tùy tiện va chạm với ngươi khác. Vậy chính là ai?
Ánh mắt đã thích ứng bóng tối, Doãn Mộ Tuyết chậm rãi quay đầu đi, sợ kinh động người phía sau. Vừa nhìn thấy, nguy, sợ đến mức Doãn Mộ Tuyết cắn chặt môi dưới. Trời ạ, Ngôn Ngôn. Tối hôm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Doãn Mộ Tuyết lúc này đã không có tâm tình hồi tưởng, chỉ nghĩ phải nhanh chóng đào tẩu. Cẩn trọng giải khai cánh tay Mạt Ngôn khoát lên hông nàng, lại cẩn thận vén chăn buớc xuống giường, cũng không nhặt lên quần áo rơi vương vãi dưới sàn, chỉ cầm lên gối đầu miễng cưỡng che đi thân thể, chân nhanh chóng tăng nhanh cước bộ mở cửa chạy như điên về phòng bản thân.
Cửa vừa đóng lại, Mạt Ngôn nằm trên giường liền mở hai mắt ra. Đưa tay sờ phần sàng đan bên cạnh vẫn còn vương thân nhiệt của Doãn Mộ Tuyết, khóe miệng mặc dù mỉm cười, trong mắt đã có vỡ vụn mất mác. Chẳng lẽ đây chính là chuyện hồ đồ phát sinh khi say rượu sao? Tiểu Tuyết lặng lẽ rời đi như vậy, là sợ tránh cho hai bên tỉnh lại sẽ xấu hổ khi đối mặt lẫn nhau hay là muốn trốn tránh giả vờ như chưa hề có chuyện gì phát sinh? Mạt Ngôn dùng tay xoa bóp ấn đường, lật người qua bên cạnh, đem đầu chôn vào chỗ Doãn Mộ Tuyết đã nằm, tham lam hấp thụ hương khí của Doãn Mộ Tuyết. Mặc kệ trời đã sáng, lúc này Mạt Ngôn chỉ nghĩ muốn lưu giữ hương khí của Doãn Mộ Tuyết.
Trở lại trong phòng sau khi Doãn Mộ Tuyết tìm quần áo bộ lung tung mặc lên người, ngã ngồi xuống mép giường đến ngây ngốc. Mặc dù say rượu, nhưng chuyện tối qua vẫn là chậm rãi từng chút hiện lên trong đầu. Vừa nghĩ tới bộ dáng bản thân nằm dưới Mạt Ngôn, hai tay Doãn Mộ Tuyết liền xiết chặt lại. Khi nào thì nàng đã trở nên khát cầu như vậy? Mấy ngày trước nằm mơ thì thôi, tối qua thế nhưng lại còn chủ động đi câu dẫn Mạt Ngôn, huống hồ Mạt Ngôn là nữ nhân. Doãn Mộ Tuyết nghĩ đến đây liền nhụt chí nằm úp sấp đến trên giường không ngừng suy xét, nàng về sau muốn đối mặt với Mạt Ngôn thế nào đây.
"Ma ma... Ta muốn đi vệ sinh." Điểm Điểm híp mắt ngồi dậy, theo thói quen bĩu môi quay mặt nói với chỗ trống bên cạnh.
Lời tiểu tử kia nói vẫn chưa khiến cho Doãn Mộ Tuyết đang rối rắm chú ý, nhưng nhóc chịu không nổi, đã khóc rồi: "Ngô ngô ngô... Ma ma... Nhanh ôm ta đi vệ sinh."
Lúc này Doãn Mộ Tuyết đã nghe được, nhưng không ngờ tiểu tử kia đã chịu không nổi, không đợi Doãn Mộ Tuyết chạy đến ôm lấy, nhóc đã xuy ra quần. Thấy vậy, tiểu tử kia khóc càng lớn tiếng, dẫn đến Mạt Ngôn đang nằm trên giường vội vàng đứng dậy vơ lấy quần áo tròng đại vào người lập tức chạy qua.