Chương 6

Edit: Poko Plu

Beta: Poko Plu

Date: 26/12/2015

...o0o...o0o...o0o...

Hai người một trước một sau tiêu sái bước vào Tử Mị, tìm vị trí sát tường ngồi xuống, lão bản Nguyễn Băng Yến phong tình vạn chủng liền tới tiếp đón.

"Tiểu Ngôn, ngươi đã lâu không đến, cũng không hề nghĩ đến Băng Yến tỷ chút nào nha. Còn có ngươi, Tiểu Thư, có phải còn theo đuổi sau mông Quý Đại tiểu thư hay không, cũng không kéo Tiểu Ngôn đến đây cho náo nhiệt nha." Nguyễn Băng Yến vừa nói vừa ngồi xuống tại bên người Mạt Ngôn.

Thư Cầm ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Băng Yến, ôm cánh tay Nguyễn Băng Yến làm nũng: "Băng Yến tỷ, ngươi luôn chỉ nghĩ đến Tiểu Ngôn Ngôn, cũng không nhớ ta, thương tâm."

Kỳ thật, Nguyễn Băng Yến quen biết Thư Cầm sớm hơn Mạt Ngôn, nhớ rõ lễ tình nhân năm ấy, trận tuyết hiếm thấy rơi xuống thành phố. Trên đường, nơi nơi đều tràn đầy không khí ngọt ngào, có đôi có cặp, cùng người yêu tay cầm hoa hồng đi trên đường, hướng thế nhân thể hiện tình cảm lãng mạn cùng ngọt ngào. Tử Mị cũng tổ chức party đặc biệt tại đêm ấy, không vì những người có người yêu, mà là vì những nữ nhân vẫn chưa tìm được nửa khác còn độc thân như bản thân, mà cử hành party độc thân.

Thư Cầm nguyên bản tại ngày ấy mua một bó bách hợp xen lẫn hoa hồng, lòng tràn đầy vui mừng đi đến văn phòng Quý Phỉ Phỉ, dự tính sẽ hẹn Quý Phỉ Phỉ dùng bữa tối lễ tình nhân lãng mạn. Nhưng mí mắt Quý Phỉ Phỉ không hề nâng chút nào, quyết đoán cự tuyệt Thư Cầm, mà bó hoa Thư Cầm đã tốn công chọn lựa nửa ngày, chứa đựng tình cảm của nàng lại bị ném vào trong thùng rác. Đó là lần đầu tiên Quý Phỉ Phỉ trực tiếp ném bỏ hoa của Thư Cầm, vì thế sau khi Thư Cầm thương tâm khổ sở đến lệ rơi đầy mặt ly khai văn phòng Quý Phỉ Phỉ, đơn độc đi trên con đường đầy tuyết tung bay.

Thư Cầm chỉ muốn uống say, tạm thời quên mất đau xót trong lòng. Đi vào vài quán bar đều nhiệt tình giới thiệu cho nàng chiêu bài chỗ ngồi đôi đặc biệt cho tình nhân, Thư Cầm cuối cùng đã tìm được Tử Mị phù hợp với tâm tình của nàng, đi vào bên trong, lại đơn độc ngồi trong góc không ngừng uống rượu. Nữ nhân nghĩ muốn tiến lên làm quen đều bị Thư Cầm vô tình xua đi.

Nguyễn Băng Yến sợ Thư Cầm say rượu sẽ phiền toái cho khách hàng khác, vì thế tính toán đi qua nhắc nhở. Cũng không nghĩ đến, Thư Cầm lại lôi kéo tay Nguyễn Băng Yến khóc lên, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Vì sao? Vì sao? Vì sao ta tốt với nàng như thế mà nàng lại đối xử với ta như vậy? Mạt Ngôn, ngươi nói cho ta biết... Ngươi nói cho... ta..., nói... cho... ta.", Thư Cầm thế nhưng vừa nói xong liền dựa vào vai Nguyễn Băng Yến ngủ mất. Nguyễn Băng Yến đành phải lục tìm di động Thư Cầm, tùy tiện tìm số điện thoại, vừa lúc thấy được số Mạt Ngôn. Thời điểm Mạt Ngôn đến đón Thư Cầm, Nguyễn Băng Yến liền nhớ kỹ người mặt không biểu tình này.

Sau này, Thư Cầm và Mạt Ngôn thường đến Tử Mị, ba người chậm rãi thân quen.

"Ai nha, Tiểu Thư còn biết thương tâm nha. Ta còn tưởng trừ bỏ Quý Đại tiểu thư còn ai có thể gây tổn thương cho Tiểu Thư của chúng ta, còn không phải người khác đâu, không nghĩ tới Băng Yến tỷ ta còn có vinh hạnh này." Nguyễn Băng Yến đưa tay nhéo nhéo mặt Thư Cầm. Thư Cầm và Nguyễn Băng Yến hay trêu chọc nhau, Mạt Ngôn đã sớm thành thói quen. Không để ý tới hai người, nhớ đến mục đích của bản thân liền bưng lên ly rượu Thanh U Lan uống. Đêm nay, Mạt Ngôn chỉ muốn chuốc say bản thân thật nhanh, bởi vì cho dù là ngồi uống rượu tại đây, nhìn rượu trong chén, trong đầu vẫn là vì tên rượu mà nhớ tới nữ nhân xa lạ kia.

__________________________________________________________________________

Doãn Mộ Tuyết xách túi đồ ăn xem như không tệ về đến nhà, mới vừa vào cửa, chợt nghe được tiếng cười khanh khách vọng ra từ phòng khách rơi vào tai nàng. Doãn Mộ Tuyết không cần nhìn cũng biết, đây là Tần Phong đang chơi đùa với Điểm Điểm. Nếu lúc này có người bên ngoài nhìn thấy, khẳng định sẽ hâm mộ nói với Doãn Mộ Tuyết: "Ai nha, Tần nương tử, ngươi thật sự là có phúc khí, có lão công tốt như vậy, còn có nữ nhi xinh xắn nữa." Nhưng tư vị bên trong trừ bỏ Doãn Mộ Tuyết tự mình biết, bên ngoài ai có thể hiểu được? Tại thành phố này, Doãn Mộ Tuyết nào có bằng hữu hay thân nhân gì? Trừ bỏ Điểm Điểm, cũng không còn người khác. Thành phố này đối với Doãn Mộ Tuyết mà nói, nhiều nhất là thương tâm cùng tuyệt vọng.

Sau khi Mạt Ngôn rời đi cô nhi viện, Doãn Mộ Tuyết vẫn luôn ghi nhớ lời nàng ấy nói với bản thân. Doãn Mộ Tuyết tuổi nhỏ tin tưởng vững chắc người tỷ tỷ vẫn luôn yêu thương nàng, nhất định tương lai không bao lâu sau sẽ trở về đón nàng.

Thời gian Tiểu Doãn Mộ Tuyết chờ đợi cứ dần trôi qua, thời điểm bảy tuổi, có đôi vợ chồng giáo sư kết hôn nhiều năm vẫn chưa có con nghĩ muốn nhận nuôi nàng, nhưng ngay tại thời điểm đôi vợ chồng mang theo cha mẹ họ đến khảo sát lần cuối cùng, Tiểu Doãn Mộ Tuyết lại ngoài dự đoán của mọi người chạy tới đem chân của mẫu thân nam giáo sư cắn đến da tróc thịt bong. Người nhà kia tức giận đến nổi trận lôi đình, tại tình huống Phương Dụ thật vất vả chịu nhận lỗi thêm tiền trả tiền thuốc men, mới đem người nhà kia đuổi đi.

Vì thế, Phương Dụ lần đầu tiên động thủ đánh Doãn Mộ Tuyết, không phải vì tức giận, mà là vì nàng cảm thấy đau lòng tiếc hận. Bởi vì gia đình kia thật sự không tồi, Doãn Mộ Tuyết nếu như đến nhà ấy, về sau cuộc sống không nói có bao nhiêu tốt đẹp, ít nhất cũng là áo cơm không lo.

Sau lại có nhiều lần cũng sắp sửa được nhận nuôi, nhưng mỗi lần đều bị người lén phá đám, Hứa Linh vì ghen tỵ mỗi lần đều sẽ lặng lẽ thừa dịp người khác không chú ý chạy tới thêm mắm dặm muối nói với người thu dưỡng chuyện Doãn Mộ Tuyết cắn đả thương người. Cũng vì thế, Doãn Mộ Tuyết lần lượt bị mất cơ hội được nhận nuôi, tuổi ngày càng lớn, người nguyện ý thu dưỡng cũng càng ngày ít. Doãn Mộ Tuyết đối với hứa hẹn của Mạt Ngôn cũng cảm thấy ngày càng xa vời, cuối cùng hoàn toàn tuyệt vọng.

Vì thế, Doãn Mộ Tuyết mười sáu tuổi, sau khi cáo biệt với Phương Dụ tại cô nhi viện, lẻ loi đi đến thành phố vùng duyên hải làm công. Tên Doãn Mộ Tuyết này cũng là trước khi nàng rời đi cô nhi viện, chính nàng tự mình đặt tên mới, từ nay về sau Phương Tiểu Tuyết trở thành Doãn Mộ Tuyết. Mà tên này, trừ bỏ viện trưởng Phương Dụ biết, những người khác không ai biết.

Vì sinh sống, Doãn Mộ Tuyết ngủ qua gầm cầu, ngồi ngay vệ đường, nhặt đồ ăn người khác ăn dư ném vào trong thùng rác. Khi nhiệt độ cực nóng lên tới bốn mươi độ, tại công trường làm việc cực nhọc; bên ngoài chỉ có vài độ lạnh lẽo, tại tiệm cơm nhỏ ngoài trời rửa chén đĩa. Sinh hoạt gian khổ làm cho nàng càng thêm quý trọng mỗi cơ hội xuất hiện trước mắt nàng. Tại thời điểm Doãn Mộ Tuyết mười tám tuổi, cuối cùng là đi vào nhà máy sản xuất linh kiện điện tử làm công nhân. Nàng cần lao hiếu học, rất nhanh liền từ công nhân tạm thời chuyển thành công nhân chính thức. Từ nay về sau, không hề vì nơi ở và cơm áo mà phiền não, Doãn Mộ Tuyết càng thêm bán mạng làm việc, cũng đi từng bước từ công nhân thành tổ trưởng, sau thế nhưng lại được làm quản lý. Cũng chính tại thời điểm ấy, Doãn Mộ Tuyết lần đầu tiên nhận thức sâu sắc được tri thức của bản thân trong lĩnh vực này còn khiếm khuyết nhiều chỗ. Từ đó về sau, ngoại trừ thời gian Doãn Mộ Tuyết làm việc còn lại đều dụng tâm học tập, người khác đều yêu cầu bốn năm năm mới lấy được văn bằng chính quy, nàng lại chỉ mất có ba năm.

Chức vị nâng lên, liền tiếp xúc được với những người tầng lớp khác. Tần Phong tại thời điểm Doãn Mộ Tuyết tham gia tiệc sinh nhật giám đốc mà nhận thức được. Khi đó Tần Phong vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, trong chất phác lộ ra khí thế nghé con mới sinh không sợ hổ, tính cách thành thật lại mạnh dạn khiến Doãn Mộ Tuyết chú ý. Trải qua vài lần hẹn hò, hai người coi như xác định quan hệ người yêu, mà sự nghiệp Tần Phong cũng thuận buồm xuôi gió ngày càng thành công.

Sau đó, Tần Phong thuận theo công ty phát triển, đơn giản mở chi nhánh công ty, trở về thành phố này.

Sau khi kết hôn, Tần Phong đơn giản rước Doãn Mộ Tuyết đang mang thai trở về nhà làm bà chủ. Điểm Điểm sinh ra, gia đình vốn đã hạnh phúc mỹ mãn càng tăng thêm không khí vui mừng. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, sự nghiệp Tần Phong trở nên lụi bại, nguyên bản là người chồng và ba ba tốt, tính tình cũng trở nên nóng nảy, ban đầu chính là sau khi uống rượu mắng chửi Doãn Mộ Tuyết, chậm rãi liền phát triển trở thành như bây giờ quyền đấm cước đá.

Doãn Mộ Tuyết đã khóc đã cầu xin, mà vết bầm tím hay miệng vết thương cứ cách hai ba ngày lại xuất hiệt trên người nàng, cuối cùng mài mòn hết tình yêu của Doãn Mộ Tuyết đối với Tần Phong, trở thành cục diện đáng buồn như hiện tại.