Edit: Poko Plu
Beta: Poko Plu
Date: 06/12/2015
...o0o...o0o...o0o...
Tần Phong làm ăn thất bại, dẫn đến Doãn Mộ Tuyết không có khả năng như trước đến siêu thị mua đồ ăn loại một. Vì tiết kiệm chi tiêu, Doãn Mộ Tuyết đều sẽ lựa thời điểm siêu thị mỗi đêm giảm giá mà mua thực phẩm ngày mai cho cả nhà.
Doãn Mộ Tuyết chuẩn bị tốt túi mua sắm, lãnh đạm nói với Tần Phong: "Ta đi mua thức ăn, Điểm Điểm đang ngủ, lát nữa nàng tỉnh, ngươi giúp ta dỗ nàng." Liền ra cửa.
Nhà Doãn Mộ Tuyết cách siêu thị có ba phút đồng hồ đi xe, nếu như là trước đây, lái xe rất nhanh liền có thể đến. Nhưng xưa đâu bằng nay, Doãn Mộ Tuyết đi bộ mười mấy phút đồng hồ, cuối cùng mới đến được cửa siêu thị.
Doãn Mộ Tuyết sốt ruột nghĩ muốn nhanh vào để chọn lựa rau dưa, không chú ý tới có xe đang hướng bản thân chạy đến.
"Cẩn thận." Doãn Mộ Tuyết cảm giác thân thể bản thân bị người kéo mạnh qua một bên, dẫn đến nàng trọng tâm không vững, nhào vào trong ngực người nọ.
Doãn Mộ Tuyết hoảng sợ nhìn xe vừa sượt qua người mình, nhanh chóng ngẩng đầu đối với người vừa mới cứu mình cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta."
Mạt Ngôn thấy người trong ngực đã đứng vững liền buông lỏng ra, không khỏi nheo mắt nhìn vị nữ nhân nàng vừa cứu được, bộ váy cắt may khéo léo đem dáng người hoàn mỹ triển lộ không sót gì, thanh tú lại không mất dịu dàng, mái tóc dài tùy ý buông xỏa lại không hề rối loạn, đôi mắt to nhưng không trống rỗng vô thần, chiếc mũi xinh đẹp, lại nhìn xuống là đôi môi khẽ mở đang nói gì đó.
Doãn Mộ Tuyết tưởng thanh âm của mình vừa rồi quá nhỏ, người trước mặt này không nghe rõ được lời cảm tạ, lại nói lại: "Cảm ơn ngươi!"
Mạt Ngôn nhanh chóng hoàn hồn có chút xấu hổ đáp: "Không có việc gì, thuận tay giúp đỡ, lần sau nên chú ý, không phải lần nào cũng đều may mắn có người kéo ngươi qua như vậy." Mạt Ngôn không rõ bản thân hôm nay là làm sao vậy, bình thường đối với bất luận ai cũng đều là vẻ mặt lạnh lùng, bộ dáng ai cũng không quan tâm, hôm nay lại hiếm thấy nhắc nhở nữ nhân xa lạ lần đầu tiên gặp mặt. Mạt Ngôn không muốn thừa nhận nàng còn phá vỡ quy tắc mà quan sát nữ nhân này nhiều hơn. Nhất định là vì bản thân bị Thư Cầm giữa trưa sau khi chịu đựng Quý Phỉ Phỉ đả kích, liền bị nàng cứng rắn lôi đi siêu thị mua mì ăn liền để phát tiết buồn bực và khó chịu trong lòng nàng, mới đưa đến bản thân hành động khác thường như vậy. Mạt Ngôn trong lòng tự an ủi bản thân.
"Cảm ơn ngươi, ngươi thật sự là quá tốt, về sau ta nhất định sẽ chú ý. Ta đây cáo từ trước." Doãn Mộ Tuyết lộ ra tia mỉm cười mê người, thoáng cúi người lần thứ hai hướng Mạt Ngôn cảm tạ. Sau khi cảm tạ xong, Doãn Mộ Tuyết không kịp nhìn kỹ người trước mắt vừa mới cứu mình này, vội vàng hướng vào trong siêu thị. Vì trong lòng nàng đang lo lắng không mua được đồ ăn không quá tệ cho Điểm Điểm vào ngày mai, nếu đi chậm chỉ có thể mua được chỉ có thể là đồ bị người ta chọn còn sót lại mà thôi. Cho dù là thực phẩm giảm giá, Doãn Mộ Tuyết cũng muốn đi vào sớm để chọn thứ tốt nhấ đem về nhà nấu cho Điểm Điểm ăn.
"Đúng lúc ta cũng muốn vào, cùng đi đi." Nếu Thư Cầm tại bên cạnh, khẳng định sẽ nói Mạt Ngôn trúng tà. Rõ ràng vì ngại không khí bên trong ngột ngạt, Mạt Ngôn vừa mới chạy ra ngoài hóng gió, thế nhưng lại đối với bóng dáng Doãn Mộ Tuyết đã đi được vài bước lớn tiếng nói câu như vậy.
"Được chứ." Doãn Mộ Tuyết dừng cước bộ của mình đứng tại chỗ chờ người phía sau bắt kịp. Nàng lúc này mới tinh tế đánh người vừa mới cứu nàng. Áo sơ mi màu trắng cùng quần bò lam sắc, ngũ quan xinh xắn hài hòa với trang phục và phụ kiện, cả người thoạt nhìn phá lệ chói mắt. Tóc ngắn cá tính với đôi mắt u buồn, nhượng Doãn Mộ Tuyết không hiểu vì sao sinh ra tia trìu mến.
"Đi thôi." Thanh âm Mạt Ngôn vang lên bên cạnh, Doãn Mộ Tuyết lập tức thu hồi cảm giác trìu mến. Doãn Mộ Tuyết mỉm cười cùng Mạt Ngôn sóng vai đi vào siêu thị, đáy lòng lại đối với bản thân cười khổ nói: "A, Doãn Mộ Tuyết, ngươi cuối cùng vẫn là còn sống, không phải sao? Ít nhất ngoại trừ Điểm Điểm lại đối với người khác nảy sinh cảm giác trìu mến, chẳng ngại nàng ấy chỉ là người xa lạ."
Ngắn ngủi khoảng cách vài chục bước, Mạt Ngôn mấy lần muốn mở miệng hỏi tên Doãn Mộ Tuyết, đều bị bản thân áp chế lại. Bản thân bất quá là lần đầu tiên gặp mặt nữ nhân này, đường đột mở miệng hỏi tên họ của nàng, hẳn là sẽ thực không lễ phép đi. Mạt Ngôn lần lượt dưới đáy lòng mình không ngừng lặp lại câu nói như vậy, nhưng chung quy tại lúc Doãn Mộ Tuyết muốn rẽ vào khu hoa quả, Mạt Ngôn rốt cuộc không cố kỵ nhiều như vậy mở miệng hỏi.
"Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?" Hỏi xong lại cảm thấy có chút xấu hổ vội giải thích: "Ta thường đến siêu thị này mua đồ, nói không chừng về sau chúng ta còn có thể chạm mặt đâu."
Doãn Mộ Tuyết thoáng sửng sốt, trên mặt lại nháy mắt khôi phục mỉm cười đáp: "Doãn Mộ Tuyết, chúng ta đây lần sau tái kiến." Nói xong, xoay người hướng khu hoa quả tiến đến. Doãn Mộ Tuyết xuất phát từ ân tình Mạt Ngôn cứu mình, lễ phép nói cho Mạt Ngôn biết tên nàng, chính là Doãn Mộ Tuyết lại không tin các nàng còn có thể gặp mặt. Vì quan sát quần áo trên người Mạt Ngôn, Doãn Mộ Tuyết không nghĩ nàng ấy là người sẽ thường xuyên đến khu siêu thị bình dân này mua đồ.
"Doãn Mộ Tuyết." Mạt Ngôn nhìn bóng dáng Doãn Mộ Tuyết đã đi xa, đứng tại chỗ nhỏ giọng lặp lại tên này. Nữ nhân này trên người phát ra khí chất độc đáo, nhượng Mạt Ngôn không khỏi nghĩ tới một người. Tuy khi đó chỉ mới mấy tuổi thôi, nhưng nữ hài trong trí nhớ cũng sở hữu loại khí chất này. Chỉ có mấy tuổi, có thể gọi là khí chất được sao? Mạt Ngôn không biết, chính là cảm thấy hai người đều tản mát loại hương vị đồng dạng.
"Tiểu Tuyết, ngươi đang ở nơi nào? Không biết ngươi bây giờ, có còn tản ra loại khí chất độc đáo chỉ thuộc về ngươi không?" Mạt Ngôn nhìn bóng dáng Doãn Mộ Tuyết đã hoàn toàn bị bao phủ bởi đám đông, thở dài, lần nữa lại từ trong siêu thị đi ra ngoài.
"Tiểu Ngôn, ngươi như thế nào chạy ra ngoài? Ta tìm thế nào cũng không thấy ngươi. A, thực thoải mái." Thư Cầm quơ quơ túi đồ nắm trong tay biểu đạt nội tâm của nàng đang hưng phấn.
Mạt Ngôn rất là khinh bỉ, nào có ai như bằng hữu Thư Cầm trước mắt này, không vui vẻ liền bỏ chạy đến siêu thị đến lặng lẽ bóp nát vụn cả đống mì ăn liền để phát tiết. Cho dù muốn phát tiết, chẳng lẽ không thể mua về dùng sức đến thống khoái sao? Vì trong lòng không chịu nổi đạo đức khiển trách, mỗi lần phá phách xong lại mua về đống lớn các thứ loạn thất bát tao. Này xem như cổ quái sao? Mạt Ngôn lắc đầu tỏ vẻ không muốn tìm hiểu.
"Hôm nay lại mua bao nhiêu túi?" Mạt Ngôn khinh bỉ nhìn Thư Cầm hỏi.
"Hắc hắc... Không nhiều lắm không nhiều lắm, chỉ có năm túi. Ta thực không nhẫn tâm chà đạp hết bọn nó a." Thư Cầm vừa nói vừa lấy một thứ đồ mao nhung mềm mại nhét vào trong tay Mạt Ngôn: "Tiểu Ngôn, ta có thứ này cho ngươi. Thứ này so với thứ trong ngươi phòng ngươi cũng tương tự, thứ kia đã muốn hư rồi, liền đem thứ này về thay."
"Chính ngươi giữ lại chậm rãi dùng." Mạt Ngôn chỉ nhìn thoáng qua gấu bông trong tay, lại nhét trả về cho Thư Cầm. Gấu bông này không khác gì gấu bông cũ còn được đặt tại đầu giường bản thân, nhưng cho dù nó xinh đẹp hơn, cũng không thể thay thế sự tồn tại của gấu bông cũ. Bởi vì nó chứa đựng ký ức của nàng khi ở cùng với Tiểu Tuyết, đối với Mạt Ngôn nàng mà nói là sự tồn tại đặc biệt nhất, thời điểm nhìn nó, có thể chân thành cảm nhận được bộ dáng Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết, ngươi lại không cho ta tìm được ngươi, ta sẽ rất nhanh không còn nhớ rõ bộ dáng của ngươi, phải làm sao đây? Ta không xứng đáng là tỷ tỷ, đúng không, đến bộ dáng muội muội của mình đều quên mất. Mạt Ngôn không nói được lời nào tiêu sái đi lên phía trước Thư Cầm, nàng hiện tại rất muốn nhanh trở về nhà ngắm nhìn gấu bông trên đầu giường.