Chương 39

Edit: Poko Plu

Beta: Poko Plu

Date: 25/05/2016

...o0o...o0o...o0o...

Trong phòng học, Liêu Vũ Hàn bốn tuổi chăm chú nhìn tiểu nữ hài được cô giáo dắt tay vào lớp, mỗi lần muốn tiến lên lại thấy ghế bên cạnh chỗ nữ hài ấy ngồi hết lần này đến lần khác đều bị các tiểu bằng hữu khác chiếm trước. Thời điểm Liêu Vũ Hàn nhìn thấy được một tiểu bằng hữu thất vọng mà trở về, hắn liền bất động thanh sắc nhanh chân bước qua kéo ghế ngồi xuống.

"Ngươi là đầu gỗ sao?" Liêu Vũ Hàn bắt chuyện với Điểm Điểm từ khi bước vào cửa liền không nói tiếng nào, chỉ nhìn thấy Điểm Điểm vẫn dẩu môi hờ hững trước sau như một, cũng đơn giản ngồi bên cạnh, cùng nhóc giả trang thành hai cây nấm trong góc lớp.

Sau khi Doãn Mộ Tuyết rời khỏi nhà trẻ, bắt đầu đi thăm dò những siêu thị và các cửa hàng tiện lợi xung quanh, chỉ hy vọng có thể tìm được việc làm cho dù là nhân viên thu ngân cũng được, nhưng đã liên tiếp hỏi thử mấy chỗ đều là phải mất mác mà đi ra. Ngay lúc Doãn Mộ Tuyết chuẩn bị bước vào một chỗ tuy là cửa hàng tiện lợi nhưng quy mô khá lớn tương đương với siêu thị, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên khiến nàng phải dừng lại cước bộ.

"Tiểu Tuyết, ngươi đang vội sao?" Trời vừa sáng là Mạt Ngôn đã bắt đầu trông ngóng Doãn Mộ Tuyết đến, nhưng người mà nàng nghênh đón chỉ có mẫu thân nhiệt tình, thêm Quý Phỉ Phỉ thật vất vả mới tiễn bước được, đảo mắt thời gian đã sắp đến giữa trưa, cũng không thấy Doãn Mộ Tuyết đến, liền đơn giản cầm lấy điện thoại bấm số gọi qua.

Tuy không phải là đang làm việc, nhưng đang tìm việc làm cũng coi như là đang vội đi. Doãn Mộ Tuyết do dự trong nháy mắt mới trả lời: "Có chút."

Tại thành phố này căn bản không có mùa thu, nếu người không quen sẽ có loại ảo giác là vừa qua mùa hè liền bắt đầu tiến vào mùa đông. Thời điểm gió lạnh thổi qua, càng khiến loại cảm giác rét lạnh này có vẻ xuất hiện càng thêm đột ngột. Doãn Mộ Tuyết đứng trước cửa siêu thị bất tri bất giác đã phải nắm chặt y phục trên người, nếu lát nữa được vào siêu thị này có thể thuận lợi được nhận vào làm, hôm nay chắc là sẽ có thời gian qua thăm nàng, Doãn Mộ Tuyết âm thầm sắp xếp kế hoạch trong lòng.

Mạt Ngôn nghe lời Doãn Mộ Tuyết nói xong có chút mất mác, nếu Tiểu Tuyết đang vội, thì chắc là không có thời gian đến chỗ nàng, công sức trông mong từ sáng sớm đến giờ xem ra đã thất bại, bất quá có thể nghe được giọng nói của nàng cũng đã thực thỏa mãn: "Tiểu Tuyết, cảm ơn ngươi ngày hôm qua đã nấu cháo cho ta, ăn rất ngon, thật hy vọng mỗi ngày đều có thể được ăn."

Lời Mạt Ngôn nói vào tai Doãn Mộ Tuyết nghe như đang khen ngợi nàng, khóe miệng liền khẽ cong lên lộ ra tươi cười mà đến cả chính bản thân nàng cũng không phát hiện, loại cảm giác có người khác cần mình giúp Doãn Mộ Tuyết cảm thấy nàng vẫn đang còn sống: "Cháo hoa có gì ngon, không phải cháo cá hồi với nước hầm gà không phải ngon hơn sao?" Rõ ràng trong đầu không hề nghĩ đến nhưng thốt ra lại là những lời như vậy khiến Doãn Mộ Tuyết muốn cắn đứt đầu lưỡi của bản thân.

A? Lời này như thế nào lại có thể nghe ra được chút vị chua đây. Ngày hôm qua nàng chỉ ăn duy nhất có một muỗng cháo mà Quý Phỉ Phỉ đem đến, xem ra thật đúng là đã khiến Tiểu Tuyết tức giận rồi. Mạt Ngôn hiếm khi tinh ý như vậy, phản ứng của Doãn Mộ Tuyết làm cho lòng nàng dâng lên trận ngọt ngào, ít nhất cho thấy Tiểu Tuyết rất để ý đến nàng: "Cho dù là làm từ thịt rồng, cũng không ngon bằng cháo ngươi nấu." Nếu người khác nghe được khẳng định cho rằng Mạt Ngôn đan nói lời ngon tiếng ngọt, trở thành người miệng lưỡi trơn tru, nhưng sự thật là trong lòng Mạt Ngôn hiện tại thật sự suy nghĩ như vậy, cháo dù nấu bằng gì đi chăng nữa so ra cũng đều kém hơn cháo mà Doãn Mộ Tuyết nấu.

"Chờ khi nào ta có thời gian sẽ nấu cháo đem qua cho ngươi, mấy ngày nay có chút vội." Doãn Mộ Tuyết không nghĩ nói cho Mạt Ngôn biết nàng hiện tại đang tìm việc làm, nhưng cũng không muốn cự tuyệt thẳng thừng khiến Mạt Ngôn thất vọng, đơn giản nói ra lời đại khái như vậy.

Mạt Ngôn không có ý định xa vời là Doãn Mộ Tuyết sẽ lại nấu cháo cho nàng ăn, cho dù chỉ là một câu hứa hẹn xa xôi vô kỳ hạn như vậy cũng đủ khiến nàng hưng phấn vô cùng, kích động đến nói chuyện có chút lắp bắp: "Ngươi... vội, ngươi vội, ta không vội không vội, chờ ngươi rảnh lại nói tiếp."

Bộ dáng Mạt Ngôn ngồi trên giường hoa chân múa tay vui sướиɠ, đã bị Thư Cầm vừa lúc bước vào bắt gặp, nguyên bản tâm tình có chút buồn bực cũng nhờ động tác buồn cười của ngươi nào đó làm cho vui vẻ: "Tiểu Ngôn, ngươi như vậy so với hài tử còn đáng yêu hơn, nếu không thì vào bữa tiệc cuối năm năm nay ngươi góp vui bằng tiết mục này đi, tuyệt đối còn oanh động hơn so với tiết mục năm ngoái của tiểu ác ma."

Thời điểm Thư Cầm nói đến tiểu ác ma, trong lòng lại xót tiền, 1500 tệ, nàng đã có thể mua được bộ quần áo. Thư Cầm nghĩ không thông vì sao tiểu ác ma La Quyên cứ nhắm vào nàng, hôm qua còn cố tình chạy đến bệnh viện đưa hóa đơn phạt cho nàng, sáng hôm nay lại bị nàng ấy ra hiệu bắt nàng lái xe tấp vào ven đường, rõ ràng nàng không có phạm quy nha, không nghĩ tới sau khi hạ cửa kính xe xuống, tiểu ác ma thế nhưng lại nói: "Không có việc gì, chỉ là thấy ngươi nên nghĩ muốn gọi vào.", thiếu chút nữa đã khiến Thư Cầm tức chết.

Mạt Ngôn đã hoàn toàn ngây ngốc không thèm đoái hoài đến lời trêu chọc của Thư Cầm, chỉ ngây ngô nhìn Thư Cầm nói: "Thư Cầm, Tiểu Tuyết nói sẽ lại nấu cháo cho ta ăn, ha ha ha..."

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Mạt Ngôn, Thư Cầm thật muốn xoay người đi ra ngoài nói với tất cả mọi người, nàng với người đang ngồi trên giường cười ngây ngô căn bản là không có quen biết, thật sự rất mất mặt, dù gì cũng là một đại tổng tài tập đoàn nha, nhưng như thế nào khi đυ.ng đến chuyện của Doãn Mộ Tuyết, đầu liền trở nên choáng váng như vậy. Thư Cầm thực ghét bỏ nói: "Tiểu Ngôn, về sao thời điểm ngươi có ngây ngốc như vậy, ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết ngươi quen ta, được không? Không phải chỉ là Tiểu Tuyết đáp ứng nấu cháo cho ngươi thôi sao? Ngươi sao có thể cao hứng thành như vậy? Lại nói tiếp, nàng nói khi nào thì đi qua đây?"

Mạt Ngôn nghiêng đầu hồi tưởng lại, tiếp tục lộ ra bộ dáng ngây ngô đáp lời: "Nàng nói khi nào có thời gian sẽ đến."

"Có thời gian là khi nào, ngốc chết, ngươi không biết đây là ý muốn cự tuyệt gián tiếp sao?" Ấn theo kinh nghiệm của Thư Cầm đã theo đuổi Quý Phỉ Phỉ qua nhiều năm như vậy mà không có kết quả, thì cụm từ "khi nào có thời gian" đồng nghĩa với cự tuyệt rồi.

Nhưng thời điểm Doãn Mộ Tuyết chủ động nhắc đến việc sẽ lại nấu cháo cho nàng, Mạt Ngôn đã thực thỏa mãn, nào có suy nghĩ muốn hỏi tiếp vấn đề có thời gian là khi nào nha. Thư Cầm vừa nhắc tới, nàng mới bắt đầu suy xét vấn đề này, có thời gian chính là khi nào đây? Nếu như những lời trong lòng Mạt Ngôn bị Thư Cầm nghe được liền sẽ mắng nàng có chỉ số cảm xúc EQ thấp đã là lời nói nhẹ nhàng nhất của Thư Cầm.

"Tiểu Tuyết đã nói thì nàng sẽ làm." Mạt Ngôn quật cường nói ra những lời này, đã tiếp xúc với nhau được khoảng thời gian, tính cách của Doãn Mộ Tuyết nàng đã đại khái hiểu được vài phần, nếu Tiểu Tuyết đã nói, khẳng định nàng sẽ làm, Mạt Ngôn vẫn kiên định tin tưởng như vậy.

Doãn Mộ Tuyết nguyên bản tưởng rằng sau khi cho Điểm Điểm đi nhà trẻ, công cuộc xin việc làm sẽ dễ dàng hơn ít nhiều, nhưng đã tìm cả một ngày cũng không thể kiếm được công việc thích hợp. Thời điểm đến nhà trẻ đón Điểm Điểm, Doãn Mộ Tuyết nguyên bản tưởng rằng tiểu tử kia sau khi nhìn thấy nàng, sẽ chạy đến khẩn cấp ôm cổ nàng, không nghĩ tới tiểu bất điểm lại lôi kéo một tiểu nam hài đến trước mặt nàng nói một câu, khiến nàng thiếu chút nữa bị sặc.

"Ma ma, trưởng thành ta muốn kết hôn với hắn." Liêu Vũ Hàn khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên bị Điểm Điểm lôi kéo đến trước mặt Doãn Mộ Tuyết, vẻ mặt thẹn thùng cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn Doãn Mộ Tuyết lần nào. Lại nhìn qua Điểm Điểm đứng bên cạnh bộ dáng rất chi là đương nhiên, hai tiểu hài tử đứng cạnh nhau thành đôi khiến Doãn Mộ Tuyết có ảo giác hai tiểu tử này hình như đang đổi vị trí cho nhau, Điểm Điểm nhà nàng từ lúc nào đã trở nên cường thế như vậy, còn ôm bả vai nam hài nhà người ta, nhìn sao cũng thấy nhóc như muốn cưới con nhà người ta.

Một nữ nhân trẻ tuổi có khí chất quý phái cười khanh khách đi tới: "Vũ Hàn, cũng không giới thiệu cho ma ma tiểu mỹ nhân bên cạnh ngươi là ai thế?" Nói xong, lại mỉm cười, tự giới thiệu bản thân với Doãn Mộ Tuyết: "Chào ngươi, ta là ma ma của Vũ Hàn, đây hẳn là nữ nhi nhà ngươi đi, dung mạo thật xinh đẹp." Lạc Vi hiếm khi kết thúc nhanh được hội nghị chạy đến nhà trẻ đón Liêu Vũ Hàn sớm như hôm nay, vừa đến lại nhìn thấy Liêu Vũ Hàn ngày thường lạnh lùng cư nhiên đang bị một tiểu nữ hài ôm vào trong ngực, bộ dáng lại ngượng ngùng như tiểu tức phụ.

"Ma ma, nàng tên Điểm Điểm, trưởng thành ta phải gả cho nàng." Liêu Vũ Hàn nghe được tiếng nói của Lạc Vi mới ngẩng đầu lên, bộ dáng nghiêm túc của tiểu tử này khiến hai người lớn đứng bên cạnh không khỏi bật cười.

"Được rồi, ma ma đã biết. Nhưng hôm nay đã đến lúc ngươi phải nói lời tạm biệt với Điểm Điểm rồi. Ma ma lát nữa phải dẫn ngươi qua nhà bà ngoại." Hôm nay là lễ mừng thọ của mẫu thân Lạc Vi, tuy trước đây đã vì mâu thuẫn mà nháo lên, đã qua nhiều năm cũng không trở về, nhưng hôm nay là ngày quan trọng như vậy, Lạc Vi vẫn muốn mang theo Liêu Vũ Hàn về nhà để chúc thọ mẹ nàng.

Sau khi nói lời tạm biệt với hai mẹ con Lạc Vi, Doãn Mộ Tuyết cũng mang theo Điểm Điểm về nhà. Mấy ngày tiếp theo, thời điểm Doãn Mộ Tuyết đến nhà trẻ đón Điểm Điểm, đều gặp phải Lạc Vi, thông qua nói chuyện phiếm, Doãn Mộ Tuyết cũng biết được vài chuyện về Lạc Vi. Nguyên lai, Lạc Vi bởi vì kết hôn với ba ba của Liêu Vũ Hàn đã náo loạn với người nhà nàng mà xảy ra mâu thuẫn lớn, vẫn chưa hề tiêu tan. Tuy hiện tại Lạc Vi đã ly hôn với người nọ, một mình nuôi nấng Liêu Vũ Hàn còn mở được một công ty giao dịch nhưng mâu thuẫn với người nhà lại chưa dịu đi được.

Thời điểm Lạc Vi biết được Doãn Mộ Tuyết đang bận lòng vì chuyện tìm việc làm, chủ động mời nàng gia nhập công ty của bản thân, đương nhiên chỉ là làm nhân viên văn phòng bình thường thôi. Doãn Mộ Tuyết đã liên tục đi tìm việc mấy ngày nhưng vẫn chưa có kết quả, cũng buông xuống cảm giác rụt rè trong lòng mà đồng ý tiếp nhận công việc kia, bắt đầu đến công ty Lạc Vi đi làm.

"Lạc tổng, Tiểu Tuyết bây giờ đã thích ứng chưa?" Mạt Ngôn cầm lấy điện thoại trên bàn bấm số điện thoại của Lạc Vi, muốn biết công ty của Lạc Vi có quan hệ như thế nào với tập đoàn Hoành Quang, phải nói đến thời điểm khi Lạc Vi vừa mới khánh thành công ty, nếu không có đơn đặt hàng số lượng lớn từ Mạt Ngôn lúc trước, phỏng chừng công ty của Lạc Vi sẽ không phát triển thành công ty giao dịch quy mô mười mấy nhân viên được như bây giờ.

Ngày hôm sau sau khi gặp Doãn Mộ Tuyết, thời điểm Lạc Vi đến thăm Mạt Ngôn, thuận miệng đề cập đến hành động ngây ngô của nhi tử nhà nàng hôm trước, đột nhiên bị Mạt Ngôn hỏi, sau đó lại được nàng ấy nhờ vả, nếu Doãn Mộ Tuyết có bất luận yêu cầu cần trợ giúp gì, hy vọng nàng có thể giúp đỡ ít nhiều.

Lạc Vi vốn tưởng bản thân có thể trả được vài phần nhân tình mà Mạt Ngôn đã giúp nàng trước đây, sau khi qua được khoảng thời gian lại phát hiện Mạt Ngôn đã trao thêm cho nàng phần nhân tình khác. Doãn Mộ Tuyết không những tích cực chủ động làm việc mà năng lực làm việc còn đặc biệt mạnh mẽ, hơn nữa còn cực kỳ cẩn thận, thế nhưng lại kịp thời phát hiện ra được lỗ hổng trong hợp đồng, vì công ty mà ngăn chặn lại nguy cơ tổn thất không nhỏ.

"Mạt tổng, ngươi làm cho ta không biết phải cảm tạ ngươi như thế nào nữa, ngươi thật đúng là đã tặng bảo vật cho ta. Hiện tại có thể tìm được nhân tài như Doãn tiểu thư quả thật rất khó khăn. Ngươi như thế nào lại chịu cho nàng qua chỗ ta?" Lạc Vi nói chuyện có điểm đắc ý, hiện tại tuy nhân tài không ít, nhưng nhân tài có thể làm được đến nơi đến chốn lại không nhiều. Ông trời thật là chiếu cố nàng, nàng thế nhưng đánh bậy đánh bạ lại có thể nhặt được bảo vật đem về.

Mạt Ngôn cho rằng lời Lạc Vi nói chỉ là khách khí, không ngờ sau này Thư Cầm cũng nói như vậy. Mạt Ngôn thực buồn bực, mặc kệ Tiểu Tuyết có phải nhân tài hay không,, nàng vẫn muốn Tiểu Tuyết trở về bên cạnh bản thân. Tuy đã nhiều lần vòng vo đề cập qua với Lạc Vi, đều bị Lạc Vi vô tình cự tuyệt. Nói giỡn, Lạc Vi nàng cũng không ngốc, nàng đây chính là kiểu người yêu nhân tài như mạng, Doãn Mộ Tuyết hiện tại càng ngày càng có thể đảm đương nhiều hạng mục, nàng sao có thể bỏ được một nhân tài có triển vọng đến như vậy.