- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta
- Chương 31
Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta
Chương 31
Edit: Poko Plu
Beta: Poko Plu
Date: 17/05/2016
...o0o...o0o...o0o...
"Mạt tổng? Tại sao lại là ngươi?" La Quyên nhận được điện thoại báo án mà chạy tới từ đồn cảnh sát, khi nhìn vào bên trong xe thấy Mạt Ngôn liền kinh hãi. La Quyên là nữ nhi của La giám La Thành, một trong các giám đốc của tập đoàn Hoành Quang, vốn là La Thành muốn an bài cho nàng một chức vị trong công ty, nhưng không ngờ tiểu nha đầu này lại yêu thích chức nghiệp cảnh sát, sau lại tự dựa vào năng lực của bản thân mà thi đậu.
Mạt Ngôn mở mắt mắt nhìn người đang nói chuyện với nàng, đây không phải là nữ nhi của La giám sao? Lần trước tại buổi tiệc cuối năm của công ty vào năm ngoái, được thấy nàng mặc lễ phục dạ hội tao nhã mà hoa lệ cùng với người trước mặt khoác lên bộ đồng phục cảnh sát phẳng phiu, cảm giác tựa như hoàn toàn là hai người khác nhau: "La Quyên, giúp ta gọi điện thoại... cho Thư Cầm." Mạt Ngôn dựa vào ký ức đọc số điện thoại của Thư Cầm cho La Quyên.
Thư Cầm hiện tại đang ngồi trong phòng làm việc không biết lát nữa có nên đi chất vấn Quý Phỉ Phỉ chuyện nam nhân kia là ai thì nhận được cuộc gọi mà đầu bên kia nói Mạt Ngôn xảy ra tai nạn giao thông, thanh âm lập tức cao lên đến quãng tám: "Cái gì? Ngươi nói Tiểu Ngôn xảy ra tai nạn giao thông? Nàng có sao không? Ngươi nói cho ta biết nàng hiện tại đang ở đâu, ta lập tức qua ngay."
Sau khi Thư Cầm biết được Mạt Ngôn và cả người lái xe còn lại đều đã được đến bệnh viện Nhân dân đứng nhất thành phố này, vớ lấy túi xách liền vội vã đi xuống lầu, lái xe đi thẳng tới bệnh viện. Thư Cầm lắp bắp hỏi, nói năng lộn xộn với hộ sĩ muội muội: "Hộ sĩ tỷ tỷ, không, muội muội, có người vừa rồi nhập viện vì tai nạn giao thông hiện giờ đã bị đưa đến chỗ nào rồi?"
Hộ sĩ muội muội tưởng Thư Cầm hỏi người vừa mới bị đẩy đến nhà xác, có chút tội nghiệp cho người đối diện liền nhẹ nhàng trả lời: "Ngươi là người nhà sao? Đã đưa đến nhà xác, thỉnh nén bi thương..."
Đệch, Thư Cầm muốn mắng chửi người nha. Vừa rồi là vương bát đản nào gọi điện thoại cho nàng, rõ ràng đã nói không có chuyện gì nha, như thế nào mới qua không được bao lâu liền như vậy. Nước mắt ào ạt liền từ khóe mắt Thư Cầm chảy xuống, miệng còn tức giận bất bình mắng Mạt Ngôn: "Thối Mạt Ngôn, ai cho phép ngươi còn chưa nói lời từ biệt nào đã đi trước rồi. Ngươi có được ta cho phép chưa? Ta không cho phép ngươi lại đi như vậy, ngươi muốn ta ăn nói như thế nào với cha mẹ ngươi, Mạt thúc Hồng di nha. Tiểu tuyết cũng còn chưa tìm được, ngươi liền bỏ đi như vậy nha... Ngô ngô ngô...." Thư Cầm cũng không cố kỵ ánh mắt của người bên ngoài, đơn giản ngồi lên băng ca không để ý đến hình tượng lên tiếng khóc lớn.
"Thư Cầm? Ngươi như thế nào lại khóc ở chỗ này nha?" La Quyên mới vừa dẫn người nhà của người mất vào nhà xác làm thủ tục nhận xác, trở về liền nhìn thấy bên trong đại sảnh bị vây quanh bởi đám đông. La Quyên tùy tiện kéo một người hỏi thử, mới biết được bên trong có người nhà của người vừa mất vì tai nạn giao thông còn đang khóc thét. Rõ ràng vừa rồi bản thân đều dẫn hết người nhà qua nhà xác rồi nha? Chẳng lẽ còn sót lại một người? La Quyên chen lách qua từng lớp người vây xem cuối cùng cũng chui vào được bên trong, vừa thấy người nọ không phải là người tại buổi tiệc cuối năm của tập đoàn Hoành Quang vào năm ngoái đã đạp phải chân váy của nàng, hại nàng thiếu chút nữa đã té ngã trước mặt tất cả bàn dân thiên hạ, là phó tổng tài của tập đoàn Hoành Quang, Thư phó tổng Thư Cầm sao?
Sự kiện lần trước đã khiến Thư Cầm ấn tượng quá sâu, thế nên với La Quyên cũng nhớ đặc biệt rõ ràng. Thư Cầm nhanh chóng lôi kéo tay La Quyên tay, than thở khóc lóc nói: "La Quyên, Mạt Ngôn nàng... Ngô ngô ngô..." Thư Cầm vừa nhắc đến tên Mạt Ngôn liền khóc đến càng thêm thương tâm.
"Mạt tổng chỉ đi chụp CT sọ não thôi, nếu không ta dẫn ngươi đi qua bên đó?" Nếu không phải trên người còn đang mặc đồng phục cảnh sát, La Quyên thật muốn giả vờ không quen người này mà nhanh chân bỏ chạy. La Quyên cảm thấy thật dọa người, tốt xấu gì Thư Cầm cũng là đại mỹ nữ nha, bình thường yêu tô son điểm phấn nàng cũng có thể lý giải, nhưng có thể hay không kính nhờ nàng ấy vẫn là nên dùng mascara lông mi không thấm nước để trang điểm nha, nhìn hai hàng nước mắt chảy đen thui trên mặt nàng, muốn khen nàng đẹp liền cảm thấy nàng không xứng với chữ đẹp này.
La Quyên cũng không quản biểu tình Thư Cầm còn đang kinh ngạc đến ngây người, lôi kéo tay nàng ra khỏi đám người. Thư Cầm bị La Quyên lôi kéo hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần: "La Quyên, lời ngươi nói vừa rồi có ý tứ gì? Ngươi nói là Tiểu Ngôn không chết?"
Những lời này đã bị Mạt Ngôn mới vừa chụp CT xong trở về nghe được: "Thư Cầm, ta chết, linh hồn nhỏ bé liền quay về tìm ngươi đây." Thanh âm Mạt Ngôn có chút âm trầm vang lên tại phía sau Thư Cầm.
Tuy bây giờ là ban ngày, nhưng trên người Thư Cầm vẫn là bắt đầu nổi da gà, chậm rãi xoay người nhìn thấy Mạt Ngôn sắc mặt trắng bệch còn đeo một vòng nẹp màu trắng trên cổ, la to liền trốn nhanh đến sau lưng La Quyên: "Má ơi, xác chết vùng dậy nha...", la xong lại thấy bộ dáng Mạt Ngôn nổi giận trừng nàng, không khỏi lại rụt lui thêm chút nữa về phía sau La Quyên, thật cẩn thận nói: "La Quyên, ngươi... đi lên sờ thử tay nàng là ấm hay là lạnh ?"
Mạt Ngôn vừa thấy bộ dạng nhát gan của Thư Cầm, thật muốn gỡ vật trên cổ xuống tròng vào cổ người nào đó, vừa vặn thích hợp với khuôn mặt nàng. Đang êm đẹp bị Thư Cầm nói thành chết, còn ai có bản lĩnh nói xui như nàng. Mạt Ngôn bước nhanh tiến lên túm cổ người còn đang ôm cứng ngắc tay chân La Quyên, cũng không để ý tới phản kháng của nàng, giận dữ nói: "Thư Cầm, ngươi miệng quạ đen này, ngày nào đó ta mà chết thật, cũng là bị ngươi nguyền rủa mà chết."
Thư Cầm cảm giác được nhiệt độ cơ thể từ tay Mạt Ngôn liền bật người đứng thẳng từ phía sau La Quyên đi ra, ôm lấy Mạt Ngôn mà nước mắt nước mũi lem nhem tựa như tiểu hài tử lại khóc lên: "Tiểu Ngôn Ngôn, ngươi làm ta sợ muốn chết. Ta nghĩ đến ngươi bị đâm xe chết, hại ta khóc cả nửa ngày. Nhanh cho ta xem nhìn, có chỗ nào bị thương hay không?"
Nguyên nhân sự cố này là bởi vì đối phương khi gặp phải đèn đỏ tại ngã tư đường chẳng những không ngừng lại, còn tăng tốc muốn tranh thủ vượt qua lại đυ.ng phải xe Mạt Ngôn, xe đối phương là loại gia dụng nhỏ, sau khi va chạm với Jaguar của Mạt Ngôn, lái xe bị đưa tới bệnh viện không bao lâu liền bởi vì thương thế quá mức nghiêm trọng mà cấp cứu không hiệu quả dẫn đến tử vong. Có lẽ là tốc độ xe của Mạt Ngôn cũng tương đối chậm, càng may mắn hơn là, chỉ là bị thương ở cổ, cộng thêm chút chấn động rất nhỏ ở não, chỉ cần lưu lại bệnh viện quan sát vài ngày là có thể xuất viện.
Tập đoàn Hoành Quang trước giờ vốn đã có chỗ đứng nhất định trên thương trường, tiếng tăm lừng lẫy, nên chuyện Mạt Ngôn bị tai nạn giao thông đã bị truyền thông dặm mắm thêm muối trở nên càng thêm bá đạo biến thành tin tổng tài tập đoàn Hoành Quang đâm chết người. Nguyên bản Mạt Ngôn còn muốn giấu cha mẹ nàng, không nghĩ tới sáng sớm hôm sau, Hồng Viện cùng Mạt Minh Triết nhìn thấy tin tức trên báo liền lo lắng vạn phần chạy nhanh tới bệnh viện.
"Con bê bướng bỉnh này, chuyện đã lớn thành như vậy, ngươi còn muốn tính toán giấu ta và ba ngươi đến khi nào a." Hồng Viện vừa vào cửa liền lôi kéo Mạt Ngôn đang muốn đi WC giải quyết tiêu chảy, bắt đầu nhăn mặt quở trách. Mạt Ngôn chịu không nổi nha, tuy bác sĩ đã cho nàng thuốc trị, nhưng hình như vẫn chưa có tác dụng, lúc này lại muốn đi.
Mạt Ngôn không ngừng vặn vẹo thân mình, Hồng Viện tưởng nàng lại muốn sử dụng chiêu Kim Thiền Thoát Xác liền nhanh chóng dùng tay kia nắm lấy bàn tay Mạt Ngôn, tiếp tục phát biểu đến thao thao bất tuyệt: "Ngươi nhìn xem, mới vài ngày không thấy, người cũng gầy, trên mặt đến cả chút huyết sắc cũng không có. Xem ra người giúp việc nhà ngươi không ổn lắm, vẫn là để ta tự thân xuất mã, từ hôm nay trở đi, ba bữa cơm của ngươi phải để người làm mẫu thân như ta bao trọn."
Mạt Ngôn biết, nàng nếu không lên tiếng, mẫu thân nàng có thể cứ như vậy mà phê bình nàng cả ngày, chậm rãi chuyển động thân hình mà nói: "Mẹ, ngài cho ta đi vào WC trước, trở về ngài lại tiếp tục phê bình, được không? Ta sắp nhịn không nổi." Nói xong, Mạt Ngôn tránh thoát trói buộc của mẹ nàng, chạy như bay vào WC. Tiếng vang thật lớn, đến cả Hồng Viện và Mạt Minh Triết đứng ngoài cửa đều nghe được rõ ràng.
"Như thế nào còn bị tiêu chảy nữa? Ông xã, nếu không ta dọn đến nhà Ngôn Ngôn khoảng thời gian để chiếu cố nàng đi. Ngươi xem khuôn mặt của nàng cũng sắp nhỏ hơn cả bàn tay của ta." Bộ dáng Mạt Ngôn hiện tại thật là khiến Hồng Viện đau lòng, Mạt Minh Triết tuy ngàn lần không nguyện ý, nhưng vẫn là bất đắc dĩ đáp ứng rồi, ai bảo người cướp đi bà xã của hắn lại chính là nữ nhi bảo bối đâu.
Thời điểm Mạt Ngôn có chút hư thoát đi ra từ WC, Hồng Viện đứng trước cửa lập tức đi qua đỡ nàng, vẻ mặt đau lòng oán trách nói: "Người giúp việc nhà ngươi làm thức ăn thế nào khiến bụng ngươi bị như vậy? Đã nói với bác sĩ cho ngươi thuốc chưa? Đến đến đến... Trước nằm trên giường nghỉ ngơi đi."
Mạt Ngôn vừa nghe Hồng Viện vì chuyện nàng bị tiêu chảy mà trách Doãn Mộ Tuyết liền mất hứng, cứng cổ nằm trên giường, mở miệng bênh vực Doãn Mộ Tuyết: "Mẹ, chuyện này không có liên quan đến nàng. Là ta hôm trước tự mình ăn đồ nguội lạnh ở bên ngoài."
"Ta mặc kệ có liên quan đến nàng hay không, vừa rồi ta với ba ngươi đã thương lượng rồi, trong khoảng thời gian này ta sẽ dọn đến chiếu cố ngươi. Ngươi tự nhìn lại bản thân mình xem, đã gầy thành như vậy." Hồng Viện vừa thấy sắc mặt Mạt Ngôn so với lúc trước khi đi WC còn tái nhợt hơn, hốc mắt nóng lên, trong lòng càng thêm trách cứ bản thân.
Thời điểm Thư Cầm tới, Hồng Viện và Mạt Minh Triết đang muốn rời đi. Hồng Viện vừa thấy Thư Cầm, tựa như nhìn thấy được cứu tinh, lôi kéo tay nàng mà bắt đầu lên án người nào đó: "Thư Cầm, ngươi nói giúp ta, a di muốn đến nhà Ngôn Ngôn chiếu cố nàng, nhưng nha đầu không có lương tâm này lại không cần a di, ngươi nói nàng còn xem ta là mẹ của nàng sao?"
Thư Cầm thật sự là hối hận vì không chơi đùa với chó con trước cổng bệnh viện nhiều thêm hai phút, hoặc là đi quanh đại sảnh thêm mấy vòng. Vì sao lại đi vào đúng ngay thời điểm vợ chồng Mạt Minh Triết đang muốn đẩy cửa bước ra nha. Sau khi Thư Cầm lặng lẽ lau mồ hôi trên trán bản thân, lập tức lấy lại thần tình tươi cười tiêu sái đi qua đỡ tay Hồng Viện: "Hồng di, Tiểu Ngôn đây không phải là vì lo lắng cho ngài sao, sợ ngài chăm sóc nàng vất vả. Lại nói nha, ngài muốn đi chiếu cố nàng, ai lo cho Mạt thúc đây, đúng không? Ngài cứ yên tâm đi, Tiểu Ngôn lớn như vậy sẽ biết cách tự chiếu cố cho bản thân nha, cho dù nàng không thể, đó cũng là đáng đời nàng. Ngài nếu thật sự lo lắng, ta giúp ngài chú ý đến nàng nhiều hơn, vậy đã được rồi đi. Cứ quyết định vậy đi, ngài và Mạt thúc cứ yên tâm giao Tiểu ngôn cho ta, cam đoan giữ gìn cho nữ nhi ngài nguyên vẹn."
Mạt Ngôn lặng lẽ dựng ngón cái với Thư Cầm đang thay bản thân thuyết phục ba mẹ, mồm mép này, không hổ là nhân vật phụ trách các mối quan hệ xã hội trong công ty. Mạt Ngôn vừa rồi đã hao hết võ mồm cũng không thể thuyết phục mẹ nàng, hiện tại Thư Cầm vừa mở lời đã thu phục được mẹ nàng. Trong khi bội phục Thư Cầm, Mạt Ngôn không khỏi lại có điểm khó chịu, mẫu thân nhà nàng tại sao luôn tin tưởng Thư Cầm như vậy nha, người ngoài không biết còn tưởng Thư Cầm mới là nữ nhi của mẹ nàng.
Tiễn Hồng Viện và Mạt Minh Triết đi rồi, Mạt Ngôn có chút không phục, bắt đầu trêu chọc Thư Cầm: "Thư Cầm, ngươi nói cho ta nghe thử xem rốt cuộc ngươi cho mẫu thân ta uống thuốc gì, như thế nào ngươi nói gì nàng tất cả đều nghe theo ngươi, vừa rồi ta đây nói cả buổi nàng đều chết sống kiên trì muốn dọn đến nhà chiếu cố ta."
Thư Cầm giơ lên tay lên, chuẩn bị đánh về phía Mạt Ngôn, nhưng cũng chỉ là hù dọa, tay dừng tại giữa không trung liền thu hồi lại, nhưng ánh mắt vẫn là dùng sức trừng mắt nhìn Mạt Ngôn: "Tiểu Ngôn, chỉ số cảm xúc EQ của ngươi thấp, ta đã biết lâu rồi, nhưng lại không nghĩ tới ngươi lại thấp đến như vậy. Aiz, nào được như ta có chỉ số cảm xúc EQ cao đến thế, vừa gặp gỡ liền trở thành với ngươi thành bạn bè rồi. Ngươi không cảm nhận được đó là do Hồng di lo lắng ngươi nha, còn không biết phân biệt tốt xấu." Nói xong, tức giận lấy phần văn kiện từ trong túi ra.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta
- Chương 31