Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Poko Plu

Beta: Poko Plu

Date: 29/11/2015

...o0o...o0o...o0o...

Toàn thân trang phục chỉn chu, thời điểm Thư Cầm tay cầm bó hoa bách hợp xuất hiện tại trước cửa phòng làm việc của Quý Phỉ Phỉ, nhóm nhân viên ngoài cửa mỗi người đều như sài lang hổ báo mở to hai mắt nhìn, rồi lại không dám liều lĩnh, chỉ có lặng lẽ hứng thú xem xét vị mỹ nhân có dáng người cao gầy này.

"Thư phó tổng, ngươi cũng thật chịu khó. Ba ngày hai lần chạy đến văn phòng của Quý tổng chúng ta, từ tập đoàn Hoành Quang lái xe tới Viễn Đạt chỗ chúng ta, dù thế nào cũng phải hai mươi phút, ngươi cũng không ngại mệt đến hoảng. Chính là, làm như thế nào đây? Quý tổng của chúng ta hôm nay tựa hồ không rảnh nha, hình như là muốn cùng với Mạt tổng của các ngươi ăn cơm, ngươi không biết sao? Nếu không bây giờ ngươi vẫn là nên trở về đi, miễn cho lát nữa đi vào nghe được lại là đáp án khước từ của Quý tổng, thật lãng phí thời gian, ngươi nói đúng hay không?" Tiểu thư ký Sindy độc mồm độc miệng của Quý Phỉ Phỉ, hôm nay vẫn là trước sau như một lấy việc trêu chọc Thư Cầm làm niềm vui.

"Ai nha, Tiểu Sindy của chúng ta nguyên lai lo lắng cho ta như vậy nha, còn sợ ta mệt nhọc, ta như thế nào lại không phát hiện sớm a. Xem ra là ta sơ sót, lần này xem như là lỗi của ta, có thể chứ?" Thư Cầm vừa nói vừa tựa như ảo thuật, không biết từ nơi nào lấy ra đến một hộp sôcôla hạt dẻ nhỏ đưa tới trước mắt Sindy. Muốn lấy được thiện cảm của một người, trước liền lấy được thiện cảm của người bên cạnh nàng, như vậy sự tình cũng dễ dàng hơn ít nhiều. Đây là đạo lý Thư Cầm từ nhỏ đã hiểu được.

Thư Cầm nhìn ánh mắt Sindy lấp lánh thỏa mãn sau khi nhận được hộp sôcôla kia, ở trong lòng tự mình hô yeah, thời gian nàng dụng tâm tại những người bên cạnh Quý Phỉ Phỉ cuối cùng cũng là không có uổng phí. Nhìn xem, Tiểu Sindy trước mắt đã muốn luân hãm tại sôcôla nàng yêu tha thiết nhất, ngữ khí nói chuyện đối với Thư Cầm liền không như vừa rồi, trở nên nhu hòa khiêm tốn hơn rất nhiều.

"Thư phó tổng, văn phòng Quý tổng lúc này không có ai, ngươi có thể đi vào."

Hiệu quả như vậy còn chưa đủ, lại phải tiến thêm một bước mới được. Thư Cầm thoáng tiến lên phía trước, tại bên tai Sindy nhỏ giọng nói: "Ta có một bằng hữu làm đại lý chuyên bán những vật phẩm xách tay này, mỗi lần về đều sẽ qua chỗ ta chia vài thứ. Ăn xong rồi nói cho ta biết, lần sau lại mang qua đây tiếp cho ngươi." Nói xong, đứng thẳng thân mình, cười lại nói tiếp: "Vậy Sindy, ta đi vào trước nha."

Thư Cầm gõ cửa trở vào, đi đến đối diện Quý Phỉ Phỉ đưa tới bó bách hợp cầm trên tay, nhưng Quý Phỉ Phỉ dường như xem Thư Cầm không tồn tại. Từ khi Thư Cầm tiến đến đối diện nàng, nàng đến đầu còn chưa ngẩng lên nhìn Thư Cầm, bó hoa đã duỗi đến trước mắt nàng cũng không được nhìn đến.

"Phỉ Phỉ, ta mang theo hoa bách hợp mà ngươi thích nhất, ngươi cũng không ngẩng lên nhìn ta nha, thương tâm. Người ta từ xa chạy tới, chỉ vì muốn đem hoa tặng ngươi, lại thuận tiện muốn mời ngươi đi ăn cơm với ta. Phỉ Phỉ..., ngươi ngẩng đầu lên nhìn người ta đi." Thư Cầm nâng trên tay bó hoa bách hợp lại đến đối diện Quý Phỉ Phỉ đưa mặt lại gần, ủy khuất hướng Quý Phỉ Phỉ bán manh. Thư Cầm cảm thấy nàng làm hành động đáng yêu như vậy dù thế nào cũng có thể tranh thủ chút đồng tình của Quý Phỉ Phỉ, đồng thời nhận lời ăn cơm trưa cùng mình cũng có thể là có khả năng đi.

Quý Phỉ Phỉ mí mắt cũng chưa nâng, liền vươn tay đẩy ra bó hoa bách hợp kia hoàn toàn chặn tầm mắt bản thân, ngược lại tiếp tục công việc trên tay nàng. Đây đã là lần thứ năm mươi chín Mạt Ngôn cự tuyệt thỉnh cầu cùng nàng ăn cơm, mà mỗi lần sau khi bản thân bị cự tuyệt, Thư Cầm bản thân chán ghét nhất dường như có trang bị rađa, sẽ tại sau một khắc chạy đến tìm bản thân, y như da trâu quấn lấy bản thân muốn mình cùng nàng đi ăn cơm. Lúc này đây vô luận bằng cách nào cũng sẽ không lại cho phép người này thực hiện được. Hôm nay Quý Phỉ Phỉ ta quyết tâm sẽ không để ý người này, hoàn toàn không nhìn nàng, thử xem nàng một người có thể ở đây tự biên tự diễn được bao lâu.

"Phỉ Phỉ, ngươi không để ý ta không sao, ta nội tâm cường đại, điểm kí©h thí©ɧ ấy vẫn là chịu được. Chính là, ngươi xem hoa bách hợp yếu ớt này, bởi vì ngươi ghét bỏ đều muốn nội thương. Ngươi liền không thể xem xét vì nội thương của nó mà không thể cho nó chút chú ý sao?" Thư Cầm đem bó hoa vừa rồi vì bị Quý Phỉ Phỉ đẩy ra, bó hoa có chút bị hao tổn hoa lại lần đưa nữa đưa tới trước mắt Quý Phỉ Phỉ, còn cố ý như diễn viên phối âm đem cổ họng thắt chặt lại nói rằng: "Chủ nhân, ngẫu thật đau lòng, ngẫu đối chủ nhân một mảnh thiệt tình, chủ nhân lại có mới nới cũ chán ghét ngẫu ."

Có mới nới cũ? Quý Phỉ Phỉ nàng ghét nhất người khác nói nàng thành ngữ này. Từ lúc nàng mười lăm tuổi năm ấy bắt đầu, mối tình đầu nàng thích Mạt Ngôn lớn hơn mình một tuổi đến hiện tại, Quý Phỉ Phỉ nàng chính là vẫn luôn kiên trì không đổi thích một người như thế nha, cho dù là bên người xuất hiện thêm nhiều người theo đuổi ưu tu hơn nữa, Quý Phỉ Phỉ nàng ngay cả mí mắt đối với bọn họ cũng không động, chẳng ngại Mạt Ngôn lần lượt cự tuyệt bản thân, nàng cũng vẫn là trước sau như một thích Mạt Ngôn. Thư Cầm này thế nhưng nói nàng có mới nới cũ, người như nàng thích một người mười mấy năm không thay đổi lại là loại có mới nới cũ sao?

Quý Phỉ Phỉ cạch một tiếng, đem bút ký tên nắm trong tay dằn mạnh trên bàn, nghiêng đầu sang chỗ khác hung hăng nhìn chằm chằm Thư Cầm, đem bó hoa bách hợp đã có chút tàn kia ném vào thùng rác bên cạnh.

"Thư Cầm, ngươi... Hiện tại... Lập tức, trở về chỗ của ngươi đi. Về sau trừ bỏ công sự bên ngoài, không nghĩ tái kiến ngươi."

Thư Cầm thấy Quý Phỉ Phỉ như vậy, trong lòng hét to không tốt, Quý đại tiểu thư tức giận. Chính là vì sao tức giận, Thư Cầm lại không hiểu được. Vừa rồi nàng cũng không có làm gì nha, như thế nào lại chọc phải Quý đại tiểu thư đâu? Chẳng lẽ là câu nàng vừa nói sao? Thư Cầm nghĩ như vậy liền nhanh chóng xoa xoa hai tay, vẻ mặt thành khẩn bắt đầu giải thích: "Phỉ Phỉ, ta sai, ta không nên nói ngươi có mới nới cũ. Phỉ Phỉ của chúng ta mới không phải người như vậy đâu, Phỉ Phỉ là người duy trì tình cảm lâu dài nhất trên đời. Không nên tức giận, a? Ta mời ngươi đi ra ngoài ăn cơm, được không?"

Quý Phỉ Phỉ sẽ không vì Thư Cầm giải thích mà hết giận, đối với Thư Cầm bên cạnh phất phất tay, lại tiếp tục trở về làm công việc, rất có tư thái lão Phật gia ý bảo tất cả đại thần có thể miễn lễ.

Thư Cầm biết hôm nay nàng là không có hy vọng cùng Quý Phỉ Phỉ cùng ăn cơm trưa, kế hoạch nguyên bản thời gian hai người lãng mạn ăn cơm trưa chắc chắn bị ngâm nước nóng. Thư Cầm đưa tay nhẹ xoa xoa hai má mình, sau đó mất mát nói với Quý Phỉ Phỉ hoàn toàn không để ý tới bản thân: "Phỉ Phỉ, ta thật không phải là ý tứ kia. Ta đây... đi về trước. Ngươi nhớ rõ tới trưa nhất định phải ăn cơm thật ngon. Ta đi rồi... Ta thật sự đi rồi..." Thư Cầm nguyên bản tưởng sau khi Quý Phỉ Phỉ nghe đến lời của nàng, ít nhất sẽ ngẩng đầu nhìn nàng, chính là... Cuối cùng, Thư Cầm chỉ có thể cúi đầu, mất mát mà tiêu sái ra khỏi văn phòng Quý Phỉ Phỉ.
« Chương TrướcChương Tiếp »