- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta
- Chương 23
Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta
Chương 23
Edit: Erza
Beta: Asa
Date: 25/04/2016
...o0o...o0o...o0o...
"Lúc ta tới đã quên không mua thức ăn, muốn hỏi gần đây có siêu thị hay không, ta đi mua."
"Có nha, bất quá đường đi qua đó có chút xa. Ngươi lái xe ta đi, dùng bản đồ cho chắc." Mạt Ngôn đứng dậy, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn TV không dứt ra, đi đến nơi nàng để chìa khóa xe, nàng sợ Doãn Mộ Tuyết không quen đường khu này, liền lấy thêm bản đồ, đến cảnh buồn cười lại cùng Điểm Điểm ngồi trên ghế sa lông cũng đang chăm chú nhìn hình ảnh trong TV cười ha ha.
Doãn Mộ Tuyết nhìn chìa khóa xe trong tay, thật đúng là nên cảm ơn Tần Phong vì xã giao mà phải uống rượu, nếu không nhờ hắn, Doãn Mộ Tuyết cũng sẽ không đi học lái xe để tùy lúc đến nơi chở hắn về, vài năm trở lại đây, kỹ thuật lái xe coi như là tiến bộ không ít.
Doãn Mộ Tuyết lấy ra thẻ ngân hàng trong ví ra, lại cầm thêm hai túi mua sắm trên tay, vừa lúc muốn ra cửa, đã nghe Mạt Ngôn đứng phía sau gọi lại: "Tiểu Doãn, ngươi chờ ta chút, ta vẫn nên lái xe chở ngươi đến nơi thì hơn. Ngươi bảo Điểm Điểm chờ ta chút, ta đi lên thay quần áo đã. Còn có thứ này, ngươi cầm đi, về sau đồ trong nhà cần mua liền lấy mà chi." Mạt Ngôn cầm tấm thẻ tín dụng trong tay đưa tới.
Doãn Mộ Tuyết có chút chần chờ, nhưng vẫn cầm lấy: "Mạt tổng, ta sẽ tận lực tiết kiệm." Sau khi Doãn Mộ Tuyết đợi Mạt Ngôn xoay người đi lên lầu rồi, nàng liền theo sát phía sau đi đến phòng khách gọi Điểm Điểm.
"Điểm Điểm, cùng ma ma đi siêu thị mua thức ăn, lát nữa trở về lại xem tiếp, được không?" Doãn Mộ Tuyết vừa nói vừa đi qua tắt TV. Tựa hồ lực hấp dẫn của siêu thị so với Cừu Vui Vẻ lớn hơn, tiểu tử kia tuy thực không tình nguyện nhưng vẫn đi theo Doãn Mộ Tuyết tới cửa chờ Mạt Ngôn đi xuống.
Mạt Ngôn sau khi lên đến phòng thay quần áo, liên tiếp thử nhiều bộ quần áo đều cảm thấy không vừa lòng, đông chọn tây lựa, cuối cùng là chọn trang phục coi như vừa lòng để thay ra, cuối cùng đến trước gương xem xét phía trước phía sau một chút, sau đó trang điểm kỹ càng mới xuống lầu.
Doãn Mộ Tuyết vốn định để Mạt Ngôn dẫn đường, cũng đã thực băn khoăn. Nếu còn khiến người ta vì bản thân mà lái xe thì thật đúng là không được tốt lắm. Nhưng Doãn Mộ Tuyết vừa nhìn thấy logo của chiếc xe kia liền chạy thẳng đến trước mặt Mạt Ngôn trả lại chìa khóa, bởi vì xe này thật sự rất đắt tiền, người bình thường cũng sẽ không giao cho người không quá thân thuộc lái.
"Ngươi cứ lái xe đi, sẽ nói, hôm nay trước làm quen đã, về sau lúc ta không ở đây ngươi cũng có thể lấy sử dụng." Mạt Ngôn đổi giày xong lôi kéo tay Điểm Điểm mở cửa đi ra ngoài.
Doãn Mộ Tuyết ngây ngốc sửng sốt một chút, mới thu hồi tay vừa vươn ra, theo sát phía sau Điểm Điểm đi ra ngoài.
Mạt Ngôn dắt tay Điểm Điểm đi phía trước dẫn Doãn Mộ Tuyết đi vào ga ra, chỉ vào chiếc xe trong góc ga ra: "Là chiếc này, về sau lúc ta không ở nhà, ngươi muốn đi ra ngoài mua đồ có thể đến nơi vừa rồi ta để chìa khóa mà lấy xe, hôm nay trước thử lái làm quen, nếu không quen, lần sau đổi qua chiếc bên kia." Mạt Ngôn chỉ vào chiếc xe màu đen hiệu Toyota đậu bên cạnh.
Doãn Mộ Tuyết xem như lại được mở rộng tầm mắt thêm lần nữa, chỉ trong ga ra của một người nhưng lại thấy được bốn chiếc xe với thương hiệu khác nhau nổi tiếng nhất thế giới. Từ từ đi đến, mở cửa xe, ngồi xuống khởi động xe, bắt đầu chạy ra.
Mạt Ngôn ôm Điểm Điểm đến chỗ ngồi ở phía sau rồi thắt lại dây an toàn cho nhóc, xong liền quay ra ngồi vào ghế phó lái, nàng không biết kỹ thuật của Doãn Mộ Tuyết như thế nào, ngồi vào ghế phó lái bên cạnh có thể tùy thời chiếu cố. Đối với Mạt Ngôn mà nói, không đến vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không dễ dàng ngồi vào xe người khác lái, cho dù là quen thân với nàng như vậy, Thư Cầm lái xe, nàng cũng rất ít khi ngồi. Hôm nay nàng lại ngồi vào xe mà hoàn toàn không biết kỹ thuật lái xe của Doãn Mộ Tuyết như thế nào, đúng là hiếm thấy.
Kỳ thật siêu thị cũng không như lời Mạt Ngôn nói, thời gian đi bộ cũng không lâu, ra cửa quẹo qua 2 con đường thì tới. Doãn Mộ Tuyết đoán chừng là đi bộ nhiều nhất hai mươi phút là có thể đến, sớm biết như vậy thì nàng liền tự đi bộ đến mua, chạy xe đắt tiền như vậy, nàng thật là có chút áp lực. Cũng may, những lần trước luyện tập coi như có chút công dụng, thập phần vững vàng đem xe chạy vào ga ra trong siêu thị tìm vị trí đậu tốt, hết thảy đều hoàn mỹ.
Mạt Ngôn cũng không nghĩ tới Doãn Mộ Tuyết có thể lái xe thành thạo như vậy, thế nhưng lại có thể dừng xe tốt như vậy, này thật đúng là làm cho nàng có chút choáng váng.
"Tiểu Doãn, bình thường ngươi trừ bỏ đến nhà ta nấu cơm, thì ngươi có còn làm gì nữa không?" Mạt Ngôn xuống xe bế Điểm Điểm đang ngồi phía sau xuống đất, tiểu tử kia tựa hồ đã nhìn quen biểu hiện của mẹ nhóc.
Doãn Mộ Tuyết cầm lấy hai túi mua sắm, xuống xe khóa kỹ cửa, đi đến bên cạnh Điểm Điểm, quay đầu trả lời vấn đề của Mạt Ngôn: "Trước đây luôn luôn ở trong nhà chiếu cố Điểm Điểm, hiện tại cũng là vậy, ngoại trừ đi làm việc trong nhà ngươi, vẫn là chiếu cố Điểm Điểm. Tiểu tử này hiện tại chính là tất cả của ta." Lúc Doãn Mộ Tuyết nói đến đây, trong ánh mắt có chứa chút cô đơn.
Là như vậy, Mạt Ngôn không muốn mỗi ngày đều phải chạy xe gấp gáp từ công ty để về nhà sớm nha, nếu như là...: "Tiểu Doãn, ta thấy ngươi lái xe không tệ, nếu không ta đưa thêm một phần tiền lương, ngươi tới giúp ta lái xe được không, chỉ cần mỗi ngày buổi sáng đưa ta đi làm, buổi chiều tới đón ta tan tầm, bình thường thời gian lúc này theo ngươi nói là không có làm gì, vậy đến giúp ta, được không? Ngươi đồng thời có thể mang theo tiểu tử kia."
Doãn Mộ Tuyết thật sự là cảm thấy từ sau khi gặp được Mạt Ngôn, ông trời liên tiếp cho bánh bao nhân thịt rơi xuống chỗ nàng. Nói thật, cho dù hiện tại Mạt Ngôn không trả cho nàng thêm phần tiền lương này, giao cho nàng việc lái xe, cũng hoàn toàn là chuyện đúng lý hợp tình. Hiện tại chỉ cần mỗi ngày lái xe đưa đón Mạt Ngôn, cũng có thể lĩnh nhiều hơn một phần tiền lương, cho dù là Doãn Mộ Tuyết không mê tiền thì cũng không bỏ qua được phần tiền lương hấp dẫn này nha.
Doãn Mộ Tuyết nửa tin nửa ngờ nói: "Mạt tổng thật biết trêu đùa ta, kỹ thuật lái xe của ta sao có thể bằng ngươi nha, sợ là sẽ bị người khác chê cười."
Thế nhưng Mạt Ngôn là nghiêm túc, nàng chưa bao giờ lấy chuyện như vậy để vui đùa, huống hồ còn là Doãn Mộ Tuyết đối với nàng vẫn thực khách khí, lại càng sẽ không thể vui đùa. Nàng là thật muốn có một người như vậy mỗi ngày đưa đón chính mình, còn được khuyến mãi thêm tiểu thiên sứ khi cười rộ lên liền đáng yêu đến rối tinh rối mù. Vừa rồi lúc đi trên đường, Mạt Ngôn thất thần trong nháy mắt, nếu xe có thể cứ mãi mãi chạy như vậy thì thật tốt.
"Tiểu Doãn, ta là nghiêm túc, hy vọng ngươi sẽ cân nhắc. Nếu ngươi đồng ý, bắt đầu từ ngày mai đi. Hôm nay khi về nhà, ngươi trước lái xe này trở về, ngày mai tám giờ rưỡi lại đây đón ta là được."
Doãn Mộ Tuyết như thế nào lại không đồng ý, chuyện như vậy, bao nhiêu người cầu còn không được nha, lại nói, nàng hiện tại quả thật cũng đang cần thu nhập nhiều chút, như vậy hai mẹ con nàng có khả năng tìm được chỗ chân chính là nhà của bản thân sớm hơn chút nữa.
"Mạt tổng, ta không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào, liên tiếp cho ta nhiều cơ hội như vậy. Ngươi yên tâm, ngày mai buổi sáng đúng tám giờ rưỡi ta sẽ đến và đúng giờ sẽ đón ngươi về." Doãn Mộ Tuyết đã bắt đầu ở trong lòng tính toán nên như thế nào đem tiền lương tiến hành phân phối hợp lý.
Bởi vì lúc này siêu thị đang giờ cao điểm, các loại hình khuyến mãi đã hấp dẫn rất nhiều người đến, lúc bình thường hàng xe đẩy được sắp xếp đặt tại lối vào, hôm nay cũng bị lấy không còn cái nào. Điểm Điểm tuy được Mạt Ngôn cùng Doãn Mộ Tuyết dắt tay đứng giữa hai người nhưng đôi lúc vẫn bị người khác đυ.ng phải. Mạt Ngôn thấy thế, đồng thời kéo Điểm Điểm cùng Doãn Mộ Tuyết đến chỗ trống đứng vững lại, nàng liền một mình một người đi đến nơi để xe đẩy đoạt một chiếc xe đem lại đây.
"Ngồi lên, tiểu bất điểm, ngồi trong xe, tỷ tỷ đẩy ngươi, được không?" Vầng trán Mạt Ngôn lấm tấm mồ hôi vì vừa trở về sau khi chen chúc từ trong đám người, vỗ vào chỗ ngồi dành cho trẻ em trong xe đẩy, ra hiệu với Điểm Điểm.
Người thật sự rất nhiều, Doãn Mộ Tuyết cũng chỉ có thể ôm Điểm Điểm ngồi vào trong xe đẩy, lại đi qua muốn tiếp nhận xe đẩy từ trong tay Mạt Ngôn. Doãn Mộ Tuyết cảm thấy để Mạt Ngôn chăm sóc Điểm Điểm, nàng liền cảm thấy Mạt Ngôn ngược lại thành người giúp việc của bản thân.
"Ta chính là muốn đẩy xe nha. Được rồi, hôm nay ngươi phụ trách mua đồ ăn, ta phụ trách ở phía sau ngươi đẩy xe cùng chiếu cố Điểm Điểm. Phân công thực hợp lý, đúng không?" Lúc Mạt Ngôn nói chuyện đều không dám nhìn vào ánh mắt Doãn Mộ Tuyết, bởi vì vừa rồi, lúc Doãn Mộ Tuyết để tay lên tay vịn xe đẩy, đυ.ng phải tay nàng. Tuy rằng chỉ là một chút, lại làm cho Mạt Ngôn không hiểu sao tim đập gia tốc không ngừng.
Thật vất vả đi vào trong siêu thị, nhưng là khoảng cách từ lối vào và quầy hàng còn khá xa. Mạt Ngôn đơn giản giúp trong coi Điểm Điểm đi dạo khu đồ ăn vặt. Tiến đến khu đồ ăn vặt, nguyên bản Điểm Điểm đang ngồi trong xe đẩy lập tức đứng lên.
"Cẩn thận, tiểu bất điểm, vịn vào đây. Ngươi như vậy sẽ ngã sấp xuống, biết không?" Điểm Điểm đột nhiên đứng lên, thiếu chút là té ra ngoài, xác thực dọa Mạt Ngôn nhảy dựng, hoàn hảo là nàng nhanh tay nắm chắc quần áo tiểu tử kia, để tiểu bất điểm vịn tay nàng đứng vững mới nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu bất điểm hành động nguy hiểm như vậy, cũng làm cho Doãn Mộ Tuyết ở bên cạnh bất mãn: "Điểm Điểm, ngồi trong xe không được lộn xộn, lỡ té ra ngoài thì làm sao?!"
Điểm Điểm vừa nghe Doãn Mộ Tuyết mở miệng mắng nàng, khuôn miệng nhỏ nhắn chu lên, Mạt Ngôn nhanh chóng cầm lấy một bao đồ ăn vặt từ quầy hàng bên cạnh đưa tới trước mặt tiểu tử kia: "Tiểu bất điểm, có thích ăn thứ này hay không? Tỷ tỷ mua cho ngươi được không?"
Tiểu tử kia chu miệng trộm nhìn qua Doãn Mộ Tuyết, mới quay đầu về phía Mạt Ngôn gật đầu. Doãn Mộ Tuyết bị bộ dáng cẩn thận của hài tử làm cho tức cười. Doãn Mộ Tuyết thấy Mạt Ngôn không ngừng lấy những món đồ ăn vặt khác nhau từ trên các quầy hàng hỏi Điểm Điểm, vẫn là mở miệng ngăn cản: "Mạt tổng, đủ rồi, không cần nhiều như vậy, ăn nhiều đồ ăn vặt Điểm Điểm sẽ không ăn cơm." Nói xong, quay đầu lại nhìn Điểm Điểm nói: "Điểm Điểm, không thể mua thêm nữa, biết không?"
Mạt Ngôn lén nhìn Doãn Mộ Tuyết sau đó trộm lấy từ trên quầy hàng một bao đồ ăn vặt cuối cùng bỏ vào trong xe đẩy, nhỏ giọng thì thầm bên tai Điểm Điểm: "Tiểu bất điểm, lần này chúng ta trước mua nhiêu đây, chờ ăn xong rồi, tỷ tỷ lại đến mua cho ngươi, được không?"
Tiểu tử kia ánh mắt quay tròn chuyển động, ngón tay đặt trên môi làm động tác im lặng, khẽ gật đầu.
Ba người thật vất vả mới đến được khu bán rau củ, Doãn Mộ Tuyết đứng phía trước chọn lựa, Mạt Ngôn thì rất ăn ý đi theo phía sau Doãn Mộ Tuyết. Doãn Mộ Tuyết thấy phía trước có rất nhiều người, sẽ khiến Mạt Ngôn khó mà đẩy xe qua được, vì thế quay đầu về phía Mạt Ngôn nói: "Mạt tổng, người rất nhiều, nếu không ngươi cùng Điểm Điểm ở chỗ này chờ ta, ta chọn xong sẽ quay lại ngay."
Mạt Ngôn mặc dù không tình nguyện, nhưng vừa thấy hàng người dài đang chọn lựa, vẫn là buông tha, không muốn đi vào góp vui.
Doãn Mộ Tuyết từ quầy đồ ăn cầm lấy bó rau cần xem xét, đang muốn bỏ vào túi ni lông mới vừa lấy, bên tai vang lên lời nói: "Tiểu Tuyết? Ngươi là Tiểu Tuyết đúng không? Là ta, ngươi có còn nhớ hay không? Ngươi không phải đi đến vùng duyên hải sao? Như thế nào lại vào thành phố này?"
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta
- Chương 23