Chương 5

Bị nhận ra Bạch Nhiên có chút ngượng ngùng nói: "Tôi hiện tại đang được nghỉ phép, không ngờ bị anh nhận ra"

Sự kích động vừa xuất hiện đột biến mất thay vào đó là sự ngượng ngùng khi gặp được ngôi sao nổi tiếng, người mà anh tưởng chừng như chỉ có thể gặp ở trên màn ảnh, aaaa người nổi tiếng nói chuyện với tuiiii đó, tui được nói chuyện với người nổi tiếng kìaaaa.

Chưa đợi anh tận hưởng hết niềm vui, Bạch Nhiên đã đưa một tờ giấy đến trước mặt anh nói: "Đây là giấy chứng nhận của tôi"

Anh nhân viên nhanh chóng hoàn hồn lại, nhận lấy giấy chứng nhận, nhìn bên ngoài có vẻ bình tĩnh mà xem xét, nhưng thật ra nếu nhìn kỹ, ở những đầu ngón tay anh bây giờ đang run rẩy, thể hiện nội tâm kích động.

Trong lúc anh nhân viên đang tiến hành xem xét, Bạch Bảo ngước đầu nhỏ len lén nhìn người anh trai mới của mình, đây là anh trai của Bạch Bảo hả.

Bạch Nhiên một bên giả vờ nhìn thẳng, một bên lại lén lút nhìn bé con đang thập thò quan sát mình, không nhịn được mà khẽ cười, anh ngồi xổm xuống, nhìn bé con ngồi đối diện bắt đầu chào hỏi: "em là Bạch Bảo đúng không nào, anh xin tự giới thiệu, anh là anh trai của em, Bạch Nhiên"

Tuy rằng anh trai trước mặt và anh trai trong ảnh không giống nhau, bây giờ anh trai có đội mũ cùng mang kính đen che lấp hết khuôn mặt, nhưng sở trường của Bạch Bảo chính là cảm nhận được cảm xúc, Bạch Bảo nhạn chóng cảm nhận được thân thể không có cảm giác khó chịu, bốn mắt nhìn nhau, nhìn vẻ mặt quan tâm của anh trai trước mặt, Bạch Bảo bỗng nhiên có một cảm giác thân cận, đây là anh trai của Bạch Bảo ư?.

Cảm giác này thật kỳ lạ a, ngay sau đó gương mặt nhỏ liền nở một nụ cười, vui vẻ hô to: "Anh ơi!"

Mặt Bạch Nhiên bỗng nhiên đỏ ửng, lan rộng đến mang tai, có một cảm giác không thể miêu tả được trong lòng.

Vốn ban đầu anh chỉ được nghỉ phép ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, thì nhận được tin tức em trai sẽ đến, thế là nhiệm vụ đón em trai rơi vào đầu anh, vốn ban đầu cũng không muốn lắm nhưng hiện tại nhìn bé con đáng yêu trước mắt làm anh có chút hối hận về ý nghĩ ban đầu của bản thân.

Cuối cùng không kiềm chế được Bạch Nhiên ngại ngùng hỏi: "Bạch Bảo, anh có thể nào ôm em một cái được không..."

Nghe đến từ ôm, Bạch Bảo vui còn không kịp, giọng nói non nớt ngập tràn hứng khởi đáp: "Được chứ, ôm ôm" vừa nói vừa dang hai tay với vẻ mặt mong chờ.