Chương 40: Thần Y Tống Thừa Viễn

Tống thần y!

Tại sao ông ấy lại ở chỗ này?

Đúng rồi! Đời trước Tống thần y có nói, Ông ấy từng vì người kia vào núi sâu để tìm dược, sau đó thiếu chút nữa chết ở trong núi.

Chẳng lẽ chính là lúc này sao?

Hóa ra ngọn núi mà Tống thần y tiến vào ở đời trước là Dương Đà sơn, chuyện này thì thật sự chưa nghe ông ấy nói qua.

Hắn còn tưởng đời này sẽ không gặp lại nhau, không nghĩ tới vẫn là gặp được ở chỗ này.

Sau khi Kim Dục đi vệ sinh về, liền nhìn thấy Lương Nguyên đang tự mình giúp người nọ xử lý miệng vết thương.

Thủ pháp rất thành thạo, còn dùng thảo dược không biết tìm được ở chỗ nào.

Trong lòng cô tò mò, nhìn nhiều vài lần, đối với Lương Nguyên rất bội phục.

Mười tuổi đã bắt đầu học dưỡng gia, chăm sóc cha gãy chân với ngốc muội muội nhiều năm cũng chưa từng ghét bỏ, vào núi học một thân bản lĩnh đi săn, hơn nữa còn thêm những chuyện xảy ở đời trước, người đàn ông này đã chịu nhiều đau khổ, xem hết sự ấm lạnh của thế gian, người bình thường căn bản không thể so được.

Cô cũng phải học hỏi anh ta nhiều.

Xử lý xong miệng vết thương, người đàn ông trung niên cũng tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy được đám người Kim Dục, vẻ mặt ông hơi bối rối.



“Tôi đang ở đâu vậy? Mấy người là ai?”

Cha Kim tiến lên một bước: “Rốt cuộc ông cũng tỉnh, vì chờ ông tỉnh lại nên chúng tôi đã trì hoãn rất nhiều thời gian. Là con gái lớn của tôi thấy ông té xỉu trong bụi cỏ, không đành lòng nhìn ông bị dã thú ăn thịt nên tốt bụng cứu ông, bọn tôi còn cho ông nước uống, nước chính là rất quý, chúng tôi bình thường cũng không bỏ được uống đâu……”

Thấy cha Kim lại muốn lải nhải không ngừng, mẹ Kim liền đưa tay kéo ông lại, Lương Nguyên đi qua nói với người đàn ông: “Tiên sinh, ông đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn tiểu huynh đệ.” Tống Thừa Viễn cố hết sức đứng lên, chắp tay nói: “Tôi tên Tống Thừa Viễn, là một đại phu, vì muốn tìm một loại dược liệu nên mới đến ngọn núi này, không may gặp được một con rắn lớn liền ngã xuống sườn núi, may mà gặp được mọi người cứu giúp, Tống mỗ vô cùng cảm kích.”

Ông vừa mới nói xong, bụng liền ục ục kêu lên.

Thấy vậy, Lương Nguyên lập tức xoay người lấy ba cái bánh bao đưa cho ông.

Tống Thừa Viễn đang đói lả, liền cảm ơn một hồi, rồi cầm lấy bánh bao từng ngụm từng ngụm ăn.

Sợ ông bị nghẹn, Lương Nguyên cho ông uống một chút nước.

Nhìn đến Lương Nguyên tỉ mỉ săn sóc như vậy, ánh mắt Kim Dục khẽ động, tại sao lại có cảm giác thái độ của Lương Nguyên đối với Tống đại phu rất là ôn hòa, là ảo giác của cô sao?

Sau khi ăn xong bánh bao, Tống Thừa Viễn lúc này mới có lại chút sức lực, ông nhìn nhìn miệng vết thương đã được chữa trị trên người mình, hỏi: “Bên trong mấy người có đại phu?”

Cha Kim lắc đầu, chỉ vào Lương Nguyên: “Vết thương của ông là do cậu ấy xử lý, Tiểu Nguyên là thợ săn, thường xuyên bị thương, nên liền tự mình nghiên cứu ra một ít phương pháp trị thương.”



Tống Thừa Viễn nghe vậy nhìn Lương Nguyên một cái, đáy mắt tràn đầy tán thưởng: “Vết thương này được chữa trị rất tốt, thuốc cũng dùng đúng rồi, tôi cũng không cảm thấy đau, đa tạ tiểu huynh đệ.”

“Toa Toa!” Đột nhiên phía sau có giọng nói truyền đến, làm mọi người giật mình đồng thời xoay người lại, cầm lưỡi liềm đao rựa các loại vũ khí vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm vào hướng âm thanh phát ra.

“Soạt!” Một thanh kiếm đẩy ra bụi cỏ, ngay sau đó có một người đàn ông cao lớn đi ra

“Lý Tín!” Nhìn thấy người tới, Tống Thừa Viễn liền ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên.

Lý Tín nghe thấy tiếng liền nhìn qua xem, trên mặt nghiêm túc lộ ra ý cười: “Tống thần y, tôi rốt cuộc cũng tìm được ông.”

Thấy Tống Thừa Viễn quen biết Lý Tín, Đám người cha Kim liền nhẹ nhàng thở ra, ngược lại thì Lương Nguyên thật sâu mà nhìn Lý Tín một cái, sau đó rất nhanh liền giấu đi cảm xúc ở đáy mắt.

Lại là một cái người quen.

Lý Tín bước nhanh đi tới, nhìn thấy trên thân thể Tống Thừa Viễn toàn là vết thương, trên mặt liền lộ ra lo lắng.

Tống Thừa Viễn làm hắn tạm thời đừng vội, sau đó giới thiệu nhóm người Kim Dục với hắn.

Biết được là nhóm người Kim Dục cứu Tống Thừa Viễn, Lý Tín vô cùng cảm kích, sau đó liền kéo Tống Thừa Viễn đến một bên nói chuyện.

“Tống thần y, Minh Vương muốn tạo phản, đang phái người tìm bắt ngài ở khắp nơi, chúng ta phải chạy nhanh rời đi nơi này, đi tìm Thái Tử gia, loại dược kia ngài đã tìm được chưa?”

“Đã tìm được, đúng rồi! dược của ta đâu?” Tống Thừa Viễn vẻ mặt hoảng hốt, xoay người đi tìm giỏ thuốc.