Chương 39: Cứu người

Sau khi mọi người vào núi không bao lâu, thì nghe Lương Nguyên nói những người đó đã chạy tới dưới chân núi, trong đó có hai người thanh niên cùng với một bà lão, phía sau họ đang có hai tên quan binh đuổi theo.

Hai tên quan binh nhìn thấy người ở phía trước còn muốn chạy vào núi, dưới sự giận dữ liền tăng tốc chạy tới vung đao lên chém chết bà lão, chém bị thương hai người thanh niên, sau đó không màng tới bọn họ đau đớn kêu la thảm thiết liền nắm chân kéo về.

Còn chưa đi được vài bước, liền có một người đàn ông cao lớn chạy như bay tới, nhìn thấy hành vi của hai tên quan binh, liền tức giận chửi một tiếng sau đó rút đao đi lên gϊếŧ bọn họ, cứu hai thanh niên kia.

“Hai người nhanh chạy đi, trốn được càng xa càng tốt.”

Hai thanh niên khóc lóc nhìn thi thể lão nương nhà mình lần cuối, sau đó cảm tạ người đàn ông rồi đỡ nhau chạy trốn.

Cùng lúc đó, người đàn ông cao lớn này nâng mắt nhìn chằm chằm vào núi Dương Đà, cắn răng một cái rồi cũng đi vào.

Bên rìa ngoài cùng của núi Dương Đà đã không còn rau dại gì nữa, đều đã bị dân chạy nạn đào đi hết, khắp nơi chỉ còn lại hố nhỏ.

Bởi vì thường xuyên có người đi lại, nên bên ngoài đường núi thực bằng phẳng.

Nhưng càng đi sâu vào trong liền càng khó đi, nhìn đâu đâu cũng đều chỉ thấy đá tảng với bụi gai, cần phải dùng lưỡi liềm chém mở mới đi được.

Vì thế ba người đàn ông cường tráng nhất trong nhóm là Đinh Đạt, Lương Nguyên với Đinh Phong liền cầm lưỡi liềm đi ở đằng trước mở đường.

Tránh để cho bọn họ bị gai đâm vào tay, Kim Dục tìm thử sau đó phát hiện trong di động có bán đôi găng tay bằng da dài qua cổ tay, liền nói với mọi người xong góp tiền lại mua ba đôi găng tay, ba mươi văn tiền một đôi, ba đôi mất chín mươi văn.

Rất quý, nhưng lại không thể không mua, bởi vì di động không có bán dược phẩm, nếu là tay bị thương, ở loại địa phương này rất dễ bị nhiễm trùng còn không có thuốc trị, tuy rằng nó sẽ chậm rãi lành, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng rất đau đớn.



Đi gần một canh giờ, đoàn người đi tới được một mảnh thảo nguyên, cỏ non xanh mướt có mùi thơm dễ chịu, cùng với cỏ khô bên ngoài khác nhau như trời với đất.

Mọi người ở đây nghỉ ngơi, uống một chút nước, Kim Dục liền cảm thấy quá mót muốn đi vệ sinh.

Mẹ Kim không yên tâm nên đi cùng cô.

Còn chưa tìm được chỗ thích hợp, thì Kim Dục đã bị một cái đồ vật ngáng chân, thân hình lập tức ngã về phía trước.

“Tiểu Dục!”

Mẹ Kim giơ tay muốn giữ chặt Kim Dục nhưng lại không với tới, liền sợ đến mức mặt mày trắng bệch. Nhưng không ngờ tới giây tiếp theo, Kim Dục lúc sắp ngã xuống đất liền nhanh tay lẹ mắt vươn tay bắt được một nhánh dây mây, còn tay khác thì chống xuống mặt đất ổn định thân thể, tránh cho số phận tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Nhìn đến gai nhọn trên mặt đất, trong lòng Kim Dục thầm cảm thấy may mắn, hên là trong khoảng thời gian này được tẩm bổ bằng nước linh tuyền, nên thân thể của cô đã tốt lên rất nhiều, năng lực phản ứng cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, bằng không thì lúc này khuôn mặt nhỏ bé của cô đã bị gai đâm cho mấy đường.

Vốn dĩ cô đã vừa gầy vừa xấu sẵn, nếu lại bị hủy dung thì còn xấu đau đớn hơn nữa.

“Tiểu Dục, con không sao chứ? Mau đứng lên!” Mẹ Kim trong mắt hoảng hốt, vội đi nhanh qua đỡ cô đứng dậy, tim đập thình thịch không ngừng, giả bộ bình tĩnh quay đầu lại liền thấy được một cái chân: “Người chết?”

Kim Dục đứng vững ổn định thân thể, phủi phủi tay cúi đầu nhìn xuống cũng thấy được cái chân đó, cô dùng gậy gỗ gạt bụi cỏ ra, liền phát hiện chủ nhân của cái chân là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông này nhìn khoảng 35 tuổi, trên mặt nuôi dưỡng một bộ râu dài vừa rậm vừa đen, khắp người đều là vết thương, trên người ông mang một chiếc túi vải lớn căng phồng, bên cạnh còn có một cái giỏ thuốc bị trút ngược xuống, dược liệu rơi đầy đất.

Kim Dục đánh bạo đi lên dò xét hơi thở của ông: “Nương, ông ấy còn sống.”

Mẹ Kim vội vàng kéo cô qua: “Con muốn cứu hắn? Với hình huống hiện tại của chúng ta, làm sao có thể mang theo người lạ được.”



Có người ngoài ở thì không thoải mái mua đồ vật được.

Kim Dục: “Nhưng chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu!”

Cô vừa dứt lời, Người đàn ông đang nằm trên mặt đất liền lên tiếng, suy yếu kêu cứu mạng.

Kim Dục nhìn nhìn mẹ Kim.

Mẹ Kim nhìn Kim Dục một cái, ngay sau đó bất đắc dĩ thở dài: “Đươc, vậy cứu, chúng ta cũng đã hứa với Phật Tổ rồi, phải làm người lương thiện.”

Lúc bà nói câu này, bàn tay dưới ống tay áo liền nắm chặt lại.

Trước kia con gái lớn của bà sẽ không quan tâm đến mấy chuyện này, cô ấy chính là một người ích kỷ.

Kim Dục cũng chú ý tới phản ứng của mẹ Kim, ánh mắt cô khẽ động, nhưng cũng không có nói cái gì, vội vàng cùng mẹ Kim nhặt dược liệu lên bỏ vào trong sọt, sau đó đặt lên lưng để mẹ Kim cõng, lại tới nâng người đàn ông trung niên dậy, đi về chỗ mọi người.

Nhìn thấy hai người Kim Dục loạng choạng đỡ một người đàn ông trở về, bọn người Lương Nguyên sửng sốt một lúc, mới vội vàng đi lên đỡ lấy.

“Không phải đi "phương tiện" sao? Tại sao lại mang một người trở về? Người này từ đâu ra? Ai u, bị thương còn không nhẹ nha! Mau đặt người nằm trên cỏ.”

Kim phụ đám người một bên lải nhải, một bên đem người đặt xuống trên đất, thấy người bị thương suy yếu kêu cứu mạng, còn muốn uống nước, liền tốt bụng cho ông uống một chút nước.

Kim Dục đơn giản giải thích cho mọi biết quá trình nhặt được người, sau khi nói xong lại quá mót, vội vàng lôi kéo Kim mẫu lại đi tìm chỗ để phương tiện, một chút cũng không chú ý tới ánh mắt Lương Nguyên nhìn người đàn ông trung niên không đúng.