Chương 25: Thể Chất Chiêu Muỗi

Ban ngày ánh nắng mặt trời vô cùng nóng gắt, Kim Dục đi đường toàn thân đều là mồ hôi, tuy rằng mọi người trong nhà đối với cô đặc biệt chăm sóc, đi một đoạn đường lại được người cõng một lúc, nhưng cô vẫn khó chịu như cũ, hai chân giống như không phải của mình.

Buổi tối ăn ngủ ở nơi hoang dã, muỗi đốt khắp người đều là vết sưng đỏ, cái này làm cho Kim Dục càng cảm thấy thống khổ, nằm ở trong lòng ngực mẹ Kim trằn trọc như thế nào cũng ngủ không được.

bất chợt có một cái mùi hương kỳ lạ truyền tới.

Kim Dục mơ hồ mở mắt ra, liền nhìn thấy Lương Nguyên ở gác đêm đang ném một ít cỏ khô không biết tìm được ở chỗ nào vào đống lửa, đốt ra một cái mùi hương.

Theo mùi hương lan ra, Kim Dục rõ ràng cảm giác được chung quanh muỗi giảm bớt.

Đây là cỏ đuổi muỗi?

Kim Dục vừa bất ngờ vừa cực kỳ vui vẻ, hướng về phía Lương Nguyên dựng lên ngón tay cái, lộ ra một nụ cười xán lạn, không tiếng động nói một câu: “Anh giỏi quá.”

Sau đó nhắm mắt ngủ.

Lúc này đã có thể ngủ an ổn.

Nhìn đến cô rốt cuộc cũng ngủ, Lương Nguyên bĩu môi: “Yếu ớt!”

Hắn gặp qua nhiều thôn cô như vậy nhưng cũng chỉ có Kim Dục là người yếu nhất, trước kia yếu ớt, hiện tại thay đổi trái tim vẫn là yếu ớt.

Phiền phức!



Lúc sau mỗi ngày lên đường, Kim Dục phát hiện mỗi lần dừng lại nghỉ ngơi thời điểm Lương Nguyên đều sẽ đi phương tiện, khi quay lại trong tay liền có thêm một nắm cỏ.

Kim Dục liền nhịn không được nhìn hắn chăm chú, hai mắt sáng lấp lánh, sạch sẽ trong sáng.

Lương Nguyên bị cô nhìn đến cả người không được tự nhiên: “Đừng hiểu lầm, tôi không phải vì cô, tôi là vì mọi người.”

Kim Dục gật đầu như đảo tỏi: “ừm ừm, biết mà, tôi tự nhận thức được, chỉ là tôi cảm thấy anh thật tốt.”

Lương Nguyên quay mặt đi, lười nói chuyện với cô.

Ban đêm.

Ở dã ngoại nghỉ ngơi.

Thừa dịp tất cả mọi người ngủ say, Lương Nguyên còn đang gác đêm, Kim Dục chịu đựng mệt mỏi, lặng lẽ đứng dậy, đi theo Lương Nguyên đến một cái sườn đồi nhỏ, tìm một cái động suối khô đổ nước vào.

“Được rồi, sáng mai để cho mọi người đi tới đây tìm nước.” Kim Dục gãi gãi vết muỗi đốt trên mặt: “Thật phiền phức, cứ như vậy đổ nước vào, rất nhiều nước đều sẽ thấm vào trong đất, quá lãng phí.”

“Đợi đến khi tới chùa, làm di động xuất hiện ở trước mặt mọi người thì tốt rồi.” Lương Nguyên nhìn vết muỗi đốt trên mặt cô nghĩ thầm, nha đầu này tại sao lại có thể thu hút muỗi nhiều tới vậy?

Bọn họ có nhiều người như vậy, cũng chỉ có cô là bị muỗi đốt nặng nhất.

“"Đi, trở về đi, kẻo mọi người tỉnh lại.”

“Được.” Kim Dục nói chuyện đồng thời tự tát vào mặt mình một cái, nước mắt lưng tròng: "Đau chết tôi rồi! Chắc là do tôi thối quá nên mới thu hút nhiều muỗi như thế này."



Lương Nguyên: “Tôi còn thối hơn cô.”

Kim Dục phụt cười một tiếng: “Đây là sự thật.”

Rạng sáng ngày hôm sau, Lương Nguyên lấy cớ không còn nước, mang theo cha Kim cùng Đinh Đạt đi xung quanh sườn đồi để tìm nước.

Sau đó tìm được chỗ nước linh tuyền mà Kim Dục đã đổ vào, rồi liền đổ đầy nước vào bình hồ lô mang đi.

Cũng may nơi này ít người, không có ai nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ dẫn tới một phen cướp bóc.

Có nước, mọi người lại trăm cay ngàn đắng đi đi dừng dừng suốt năm ngày, tới khi trời tối mới đến được một cái thôn nhỏ trên núi, trong thôn có mấy đống lửa đang cháy, có mấy chục người ở, đều là dân chạy nạn đi ngang qua nơi này tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.

Nhìn đến đám người Kim Dục, những người đó đều lộ ra ánh mắt đề phòng, thắt chặt tay nải trên người.

Kim Dục đám người cũng không nói chuyện với những người này, liền trực tiếp đi tìm một gian nhà ở cách xa những người này nhất để tạm nghỉ ngơi.

Sau đó lấy ra màn thầu nướng ăn.

Trong lúc đang ăn thì đột nhiên có tiếng hét từ bên ngoài truyền tới.

“Thổ phỉ tới, chạy mau!”

“Gϊếŧ người! Cứu mạng a!”