Chương 21: Cô bé Ngốc Lương Nguyệt

Kim Dục đứng dậy dụi dụi mắt nhìn, mới phát hiện Lương Nguyên đã xuống núi, anh đang đỡ một người đàn ông trung niên bị đứt chân phải ngồi bên cạnh cha Kim nói chuyện phiếm.

Đó là cha ruột của Lương Nguyên, Lương Hoành.

“Nương, Lương Nguyên trở về lúc nào, sao không đánh thức con dậy?” Kim Dục đánh ngáp nói.

Mẹ Kim giúp cô chải tóc: “Trở về được mười lăm phút rồi nhưng thấy con ngủ ngon, vừa vặn mọi người cũng đều mệt mỏi, nên liền ở tạm chỗ này nghỉ ngơi thêm một chút.”

Lúc này Lương Nguyệt nhìn thấy Kim Dục tỉnh, cầm rắn chạy tới, chỉ vào cô cười ha ha: “Xấu, xấu, xấu, so, ca ca, xấu.”

Kim Dục: “......”

Cô còn chưa nói cái gì thì Kim Kiều đã không nhịn được, ai đều cũng không được phép nói xấu đại tỷ của cô bé, đại tỷ từ nhỏ ốm yếu bệnh tật còn có thể kiếm tiền nuôi bọn họ, đại tỷ là đại tỷ tốt nhất, mới không có xấu đâu!

Cô bé chạy tới che ở trước mặt Kim Dục, hung ác trừng mắt nhìn Lương Nguyệt: “Ngươi mới xấu, ngươi xấu nhất, ca của ngươi cũng xấu, còn dám nói đại tỷ của ta xấu, coi chừng ta đánh ngươi.”

“Oa! Đánh, người!” Lương Nguyệt chạy như bay đến núp ở sau lưng Lương Nguyên, oa oa khóc như một đứa bé mới một tuổi.

Kim Dục nhíu nhíu mày, cô em gái này của Lương Nguyên bị bệnh ngốc cũng không nhẹ nha!

Kim Kiều thấy vậy liền tiến lên cùng Lương Nguyệt cãi nhau, cãi cãi, hai cô bé liền lăn lộn trên mặt đất thành một nhóm, Kim Kiều cưỡi ở trên lưng Lương Nguyệt, hung dữ giống như một con nghé con.

“Về sau không được phép nói xấu đại tỷ của ta nữa, đại tỷ của ta là tốt nhất, tỷ ấy biết làm quần áo, làm giày, vá chăn, quần áo trên người của ta chính là do đại tỷ làm.”

Lương Nguyệt khóc đến nước mắt lưng tròng, nghe vậy liền quay đầu lại nhìn quần áo của Kim Kiều một cái, sau đó kéo quần áo của chính mình nói: “Cha, cha, làm!"



Xem cô bé ngốc nghếch như vậy, Kim Kiều cũng không bắt nạt nữa, từ trên lưng cô bé leo xuống dưới nói: “Quần áo của cậu là do cha cậu làm?”

Lương Nguyệt quỳ sấp trên mặt đất gật đầu như đảo tỏi, không cẩn thận một chút liền đập đầu xuống đất: “Đau!!”

Cô bé siết chặt nắm tay dùng sức đấm xuống mặt đất: “Hư, ai ai a, đau!”

Kim Kiều cười ha ha: “Đất là cứng, cậu dùng nắm tay đánh nó, đó là lấy trứng chọi đá, có thể không đau sao? Tới đây để tớ chỉ cho cậu, chúng ta dùng chân dẫm, dùng sức dẫm, dẫm bằng phẳng nó.”

Thấy Kim Kiều đứng trên mặt đất nhảy tới nhảy lui dẫm dẫm, Lương Nguyệt cảm thấy chơi thật vui nên từ trên mặt đất đứng dậy đi theo cùng nhau dẫm, một bên dẫm còn một bên lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.

Nhìn thấy Lương Nguyệt đi theo Kim Kiều chơi đạp đất, không có bị bắt nạt, Lương Nguyên trong miệng liền lộ ra tươi cười.

Trước kia không có ai chịu cùng muội muội của hắn chơi, trừ bỏ chế giễu chính là nhục mạ, hắn vẫn luôn rất đau lòng, hiện tại nhìn đến muội muội đi theo Kim Kiều chơi đến vui vẻ như vậy, hắn cũng vui vẻ lây.

Thời tiết nóng bức làm cho trên người toàn thân đều là mồ hôi, trên đường chạy nạn khổ đến không biết nói sao, hiện tại nhìn đến hai đứa nhỏ hồn nhiên chơi vui vẻ như vậy, các người lớn cũng đi theo nở nụ cười, tự dưng cảm thấy cũng không có mệt lắm.

Lại nghỉ ngơi thêm mười lăm phút nữa mọi người mới tiếp tục cùng nhau lên đường, trước khi trời tối nhất định phải tìm được một chỗ để nghỉ ngơi, không thể cứ ngủ mãi ở nơi hoang dã như vậy được.

Lương Hoành chân cẳng không tiện, dùng gậy chống đi lại nhiều rất mệt mỏi nên Lương Nguyên liền cõng ông, mà Kim Dục bên này còn lại là để mẹ Kim cõng, cha Kim cùng Kim Hổ phụ trách đẩy xe đẩy tay, Kim Kiều nắm tay Lương Nguyệt chăm sóc cô bé, miễn cho cô bé chạy loạn khắp nơi.

Đoàn người đồng tâm hiệp lực, trên đường đi đi dừng dừng đến khi mặt trời lặn cuối cùng cũng thấy được một ngôi làng nhỏ.

Làng nhỏ rách rưới đổ nát đến một bóng người cũng không có, mọi người trong làng đều đã đi chạy nạn.

Kim Dục đám người tìm một nhà hẻo lánh nhất trong làng để làm nơi ở tạm.