Chương 19

Kim Dục thân thể ốm yếu, mặc dù uống nước linh tuyền sức khỏe tốt hơn ngày hôm qua một chút, nhưng đi đường dài vẫn là không chịu nổi. Đi bộ nửa canh giờ, Kim Dục liền không chịu được nữa, lúc này bọn họ đi tới một con đường đất đầy ổ gà, nứt nẻ khô cứng, cộm đến chân rất khó chịu, giày vải trên chân Kim Dục rách tả tơi, đi lại rất đau.

Cô lấy ống tay áo vừa bẩn vừa cứng lau mồ hôi trên mặt, trong lòng than thở không thôi, ở hiện đại khi muốn leo núi thì cũng có giày chuyên dùng để leo núi. Nhưng ở đây đến một đôi giày tử tế để đi đường cũng không có, trong Đào Viên cũng không có bán, chênh lệch lớn như vậy làm cô thật khó tiếp thu.

Lương Nguyên quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Kim Dục không đúng lại còn cố chịu đựng, do dự một hồi, liền đi qua cùng mẹ Kim đổi, hắn tới đẩy xe để mẹ Kim cõng Kim Dục.

Nằm trên lưng mẹ Kim, Kim Dục nhìn Lương Nguyên đang đi đằng trước, tên này đối xử với cô tốt hơn lúc đầu, khi mới cứu cô anh ta chính là rất độc miệng. Hiện tại không độc miệng nữa, có lẽ là do đã biết cô không phải là nguyên thân.

Nhìn mẹ Kim cõng mình mà còn đi được nhanh như cũ, Kim Dục thật sự rất bội phục thể lực của cổ nhân, muốn đi đâu cũng toàn đi bộ, không giống như người hiện đại toàn dựa xe để đi lại.

Mặt trời lên cao nóng đến mức khiến người ta hoa mắt, Kim Dục đám người liền nghỉ ngơi tại chỗ uống chút nước, tìm cỏ khô bện chiếc mũ rơm đơn giản đội lên đầu, sau đó mới tiếp tục lên đường.

Mãi đến trưa họ mới tới chân một ngọn núi đá.

Bởi vì là núi đá nên không có cây lớn, hơn nữa hạn hán đã lâu trên núi cũng không có cây cỏ, thoạt nhìn trơ trụi, toàn là cỏ khô cùng đá vụn.

Lương Nguyên buông xuống xe đẩy tay, giả vờ ở dưới chân núi bên phải dạo qua một vòng, nói với mấy người Kim Dục: “Tôi thấy được ký hiệu mà cha tôi để lại, bọn họ đang ở trên ngọn núi này, tôi muốn đi tìm họ.”

Cha Kim nhìn ngọn núi: “Sao họ lại muốn chạy lên ngọn núi cao như vậy chứ?"

Hơn nữa chân phải Lương Hoành bị đứt không có, lấy cái gì leo núi?

“Hẳn là gặp gỡ cái gì nguy hiểm, trên người cha với muội muội tôi đều không có đồ ăn, tôi đem theo một chút.” Lương Nguyên từ sọt lấy ra hai mươi cái bánh bao cùng một cái bình hồ lô, chính mình ăn năm cái bánh bao bổ sung thể lực: “Đường núi không dễ đi, một mình tôi đi tìm là được, mấy người......”



“Chúng tôi ở tại chỗ chờ anh trở về.” Hắn còn chưa nói xong, Kim Dục đã cười đáp.

Lương Nguyên liếc nhìn cô một cái, khóe miệng cong cong gật đầu, xoay người sải bước lên núi tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền không thấy.

Mẹ Kim cảm thán: “Thằng nhóc này thể lực cũng thật tốt, không hổ danh thường xuyên đi săn trong núi sâu."

Bà đi đến chỗ Kim Dục ngồi xuống: “Tiểu Dục, con nói thật với chúng ta, con có phải thích Lương Nguyên không?"

Kim Dục giật mình: "Nương, tại sao người lại hỏi như vậy? Con không có ý gì với anh ta."

Mẹ Kim: "Vậy tại sao thái độ của con đối với cậu ta lại khác trước? trước đây con rất ghét cậu ta, còn ước gì tránh càng xa càng tốt."

Kim Dục cười nói: “Nương, con đối với anh ta thay đổi thái độ là bởi vì anh ta đã cứu mạng con. Không chỉ có thế, anh ấy còn dẫn con đi tìm mọi người, dọc đường đi cẩn thận chăm sóc, nếu không có anh ấy thì con đã chết rồi."

Cô nói rồi chỉ vào đồ ăn trên xe đẩy: "Lương Nguyên mới là người giúp đỡ quý nhân, đồ ăn tất cả lẽ ra đều là của anh ấy, nhưng anh ấy không ăn một mình mà vô tư chia cho chúng ta."

“Trước kia bị người khác lừa gạt nên con mới thực chán ghét Lương Nguyên, nhưng trải qua một đoạn thời gian ở chung, con phát hiện Lương Nguyên khác với những gì người ta nói, anh ấy là một người tốt."

Cha Kim gật đầu: “Người thì rất tốt, nhưng con không có khả năng ở với cậu ta, nói ra một câu không xuôi tai thì là con quá yếu."

Kim Dục: "..." Cái từ yếu này sắp trở thành nhãn hiệu của cô rồi.