Chương 16: Khánh Vinh phủ sẽ xảy ra bạo loạn

Kim Dục với Lương Nguyên kỳ thật không đói bụng, nhưng nhìn đến cha Kim mấy người ăn đến vui vẻ như vậy cũng nhịn không được ăn theo.

Sau khi cắn một miếng bánh bao, Kim Dục đột nhiên giật mình.

Hửm?

Sao lại ăn ngon như vậy?

Không đúng nha!

Ở hiện đại cô đã ăn loại bánh bao đông lạnh này nhiều lần rồi, không có thơm như vậy nha!

Nhân thịt thì cũng giống như mấy cái bánh bao đông lạnh ở hiện đại, nhưng lớp vỏ bánh thì... chờ đã, có thể nào là do nước linh tuyền không?

Cô ngửi thử hơi nước bốc ra từ trong nồi, mùi thật là dễ chịu.

Vì là dùng nước linh tuyền chưng bánh bao nên nó mới ngon hơn bình thường?

Cha Kim nghĩ đến đồ ăn quý giá liền muốn ăn ít lại để dành cho bọn nhỏ ăn no, ông với mẹ Kim mỗi người chỉ cần ăn hai cái bánh bao nhỏ là được, nhưng Kim Dục không đồng ý, kiên trì muốn bọn họ đều ăn no hết mới thôi.

Cha Kim có chút do dự nhìn Lương Nguyên.

Đồ ăn là do Kim Dục và Lương Nguyên tìm được, nếu bọn họ ăn quá nhiều Lương Nguyên sẽ không khó chịu sao?

Lương Nguyên xem hiểu bọn họ ý tứ, xua tay nói: “Đều nghe Kim Dục tôi không ý kiến. Tôi mệt mỏi nên đi nghỉ trước, lát nữa lúc mọi người ngủ thì tôi tới gác đêm.”

Mẹ Kim lắc đầu: "Không được, thím không thể để con gác đêm một mình. Như vậy đi, trước nửa đêm con gác sau nữa đêm đến ta."



Cha Kim giữ chặt bà: “Như thế nào là bà gác, hẳn là để tôi, tôi là cái đại nam nhân.”

Mẹ Kim vẫn như mọi khi không nể mặt, liếc nhìn thân hình gầy gò của ông: “Cho tôi xin đi, trước đó vẫn luôn là tôi gác chứ ông khi nào thì gác đêm, nửa đêm trước thì ngủ say như chết nửa đêm sau thì có đá ông cũng không chịu tỉnh."

Cha Kim: “……” Bị đả kích đến vùi đầu tiếp tục ăn bánh bao không nói lời nào.

Bất chợt ông đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi Lương Nguyên: “Đúng rồi, đã quên hỏi con, cha con cùng muội muội đâu?”

Kim Dục cũng nhìn Lương Nguyên, cô vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.

Lương Nguyên dựa vào tảng đá: “Thất lạc, cùng mọi ngươi giống nhau, chúng tôi cũng đυ.ng phải giặc cỏ. Vì bảo hộ cha cùng muội muội tôi một mình dẫn bọn chúng rời đi, kêu cha mang theo tiểu muội chạy trốn theo con đường này, hiện tại cũng không biết bọn họ chạy trốn tới chỗ nào? Giờ lại quá muộn không có cách để tìm người, chỉ có thể trước nghỉ ngơi một đêm chờ sáng mai lại đi.”

Cha và muội muội hắn lúc này hẳn là trốn trong cái sơn động kia, đường lên núi không dễ đi, lại có dã thú, buổi tối đi tìm người không phải là quyết định đúng đắn, hắn chỉ có thể trước nghỉ ngơi một đêm.

Đời trước hắn không biết cha cùng muội muội trốn ở nơi nào, cho nên lúc theo quý nhân đi tìm người liền bỏ lỡ, sau đó chờ đến khi tìm được người rồi thì cha và muội muội cũng đã không còn.

Lần này, hắn sẽ không để bi kịch lại xảy ra.

Cha Kim vội vàng nói: “Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ cùng con đi tìm cha với tiểu muội, khi tìm được người rồi thì chúng ta cùng nhau đi đến Khánh Vinh phủ."

Lương Nguyên lắc đầu: “Lúc trước tôi vốn định đi Khánh Vinh phủ nhưng giờ lại không muốn đi tới đó nữa, lúc đối phó với đám giặc cỏ kia, tôi vô tình nghe một người trong bọn chúng nói tình huống ở Khánh Vinh phủ không tốt lắm, có thể sẽ xảy ra bạo loạn."

Kim Dục mấy người lập tức nhìn về phía hắn.

“Bạo loạn?”

Nể tình Kim Dục đã không còn là Kim Dục trước kia, lại cho hắn đồ ăn, Lương Nguyên liền kiên nhẫn nói: “Hướng đến Khánh Vinh phủ chạy nạn có hơn vài vạn lưu dân, nhưng Khánh Vinh phủ cũng không lớn hơn Liễu Châu phủ là bao nhiêu. Đây cũng là nơi chịu ảnh hưởng của nạn hạn hán, mặc dù không nghiêm trọng như Liễu Châu phủ, nhưng cũng không thể một lúc tiếp nhận nhiều người dân chạy nạn như vậy, vì bảo vệ bá tánh trong thành lúc đó cửa thành nhất định sẽ không mở. Nếu cửa thành không mở, ngoài cửa dân chạy nạn nhất định sẽ khó chịu sau đó sinh ra tuyệt vọng cùng không cam lòng, bạo loạn cũng là chuyện sớm muộn sẽ phải xảy ra.