Chương 13: Cùng Nhà Cũ Kim Gia Đoạn Tuyệt Quan Hệ

“Nương, tiểu muội, mọi người buông con ra trước, con sắp thở không nổi.” Kim Dục vỗ vỗ sau lưng mẹ Kim.

Mẹ Kim và Kim Kiều sợ tới mức lập tức buông cô ra, trên dưới nhìn xem quan tâm cô.

Thấy cô tuy rằng gầy yếu nhưng không bị thương, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.

Đang lúc vui mừng, Kim Hổ quay đầu lại, nhìn thấy Lương Nguyên liền kinh ngạc kêu lên: “Lương đại ca?"

Cha Kim mấy người nghe tiếng lập tức quay đầu nhìn lại, lúc này mới chú ý tới Lương Nguyên cư nhiên cũng ở đây, Lương Nguyên người ta trong tay còn giơ cây đuốc chói lọi mà bọn họ chỉ lo quan tâm Kim Dục nên chưa chú ý tới.

Lương Nguyên: "..." Ha ha, rốt cuộc cũng nhìn thấy tôi, cảm giác tồn tại của tôi từ khi nào trở nên yếu ớt như vậy, mấy người không nhìn thấy một cái người lớn cầm đuốc đứng ở chỗ này sao.

Cũng may không phải thổ phỉ, nếu không đầu mấy người đã rơi từ lâu rồi, hèn chi đời trước chết thảm như vậy.

Cha Kim cũng thực kinh ngạc: "Lương Nguyên, sao cậu lại ở cùng Tiểu Dục nhà ta?"

Từ khi đi Lương gia gây chuyện về sau ông cùng Lương Nguyên liền bất hòa, chỉ cần ông vừa mở miệng khóc Lương Nguyên liền châm chọc, chế giễu ông thương tích đầy mình.

Kim Dục vội vàng giải thích, đem những chuyện xảy ra sau khi tách khỏi mọi người nói cho họ nghe, đồng thời còn bịa ra nguồn gốc của thức ăn và nước trong sọt, nói đó là do bọn cô vô tình giúp đỡ một người quyền quý nên người ta liền đưa thức ăn báo đáp.

Mặc dù đói bụng nhưng cha Kim và những người khác quan tâm nhất vẫn là những chuyện đã xảy ra với Kim Dục chứ không phải thức ăn. Khi biết rằng cô gần như đã bị ăn thịt, mấy người liền sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đối Lương Nguyên vô cùng biết ơn.



Ân oán gì đều không quan tâm nữa.

Cha Kim: "Lương Nguyên, cảm ơn con đã cứu con gái ta, trước đây là thúc có thành kiến với con còn thường xuyên châm chọc mỉa mai, thúc thành thật xin lỗi."

Mẹ Kim: "Cũng xin con tha lỗi cho thẩm, trước kia thẩm làm nhiều chuyện không tốt nhưng sau này thẩm nhất định sẽ đối xử tốt với con."

Kim Hổ: “Lương đại ca, huynh là đại ân nhân của gia đình đệ, là đại anh hùng, từ nay về sau đệ sẽ làm nô tài của huynh, huynh kêu đệ làm gì đệ làm cái đó."

Kim Kiều: "Lương đại ca, ơn cứu mạng lấy thân báo đáp, để đại tỷ muội gả cho huynh, dù sao…… ưhm!?” Hai người cũng có hôn ước.

Cô bé còn chưa nói xong đã bị cha mẹ Kim che miệng lại ôm qua một bên, cha Kim cười đến râu dê lắc lư nói với Lương Nguyên: “Lương Nguyên, con đừng nghe Kiều Kiều nói bậy, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ!”

Lương Nguyên là cứu Tiểu Dục không sai hơn nữa hai người còn có hôn ước, nhưng cũng không thể đem Tiểu Dục bán. Báo ân phương thức có rất nhiều loại không phải chỉ có mỗi lấy thân báo đáp, bọn họ không yêu cầu con gái mình có thể gả cho gia đình giàu có, nhưng yêu cầu người đó nhất định phải đối tốt với con gái họ.

Lương Nguyên có hung danh bên ngoài không nói, gánh nặng gia đình còn rất lớn, quan trọng nhất là tiểu Dục không thích Lương Nguyên thậm chí rất ghét cậu ấy, gả qua đi còn đánh không lại cho nên cần thiết phải thận trọng suy xét.

Nhìn thấy phản ứng của cha Kim và mẹ Kim, Lương Nguyên trong lòng cười lạnh một tiếng, hai người này vẫn coi thường hắn giống đời trước, anh bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, tôi không đem lời nói của Kim Kiều để trong lòng."

Cha Kim cười tủm tỉm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Mẹ Kim lúc này mới buông Kim Kiều ra, đi tới đỡ Kim Dục: “Cha bọn nhỏ, Lương Nguyên với Tiểu Dục đi vội vã cả đêm đều mệt mỏi, để bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, có cái gì thì đợi chút hẳn nói."



Cha Kim liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, trước nghỉ ngơi một chút.”

Ông đưa tay về phía Lương Nguyên: "Tiểu Nguyên, con có mệt không? để thúc đỡ con."

Tiểu Nguyên?

Lương Nguyên khóe miệng giật giật, đời trước cha Kim cực kỳ ghét hắn, kêu hắn đều là kêu cả tên lẫn họ ,hoặc là kêu Lương vô lại, quỷ nghèo.

Lúc này tự nhiên kêu thân mật như vậy làm hắn cả người đều không được tự nhiên.

“Dũng thúc, thúc vẫn là gọi con bằng tên đầy đủ như trước đi.” Lương Nguyên tránh tay cha Kim, cõng cái sọt đi về phía đống lửa.

Cha Kim và Kim mẫu nhìn nhau cùng làm mặt quỷ mấy lần, mới mang theo Kim Dục đi đến bên cạnh đống lửa.

Sau khi ngồi xuống Kim Dục liền hỏi: "Cha, mọi người gia gia nãi nãi đâu?"

Cha Kim tức giận đến thổi râu, xua tay nói: “Đừng nhắc đến mấy người đó, sau này cũng đừng gọi bọn họ là gia gia nãi nãi, chúng ta đã cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ rồi.”

Kim mẫu khịt khịt mũi nói: “Bọn ta thật vất vả mới né tránh được giặc cỏ, tới khi tìm được mấy người gia gia nãi nãi của con hội hợp sau mới biết được con mất tích. Chúng ta tìm kiếm khắp nơi không thấy nên liền muốn cho mọi người hỗ trợ tìm xem, kết quả nghe tam bảo nói là cha nó đánh con bất tỉnh ném bên đường, còn nói con đã chết mắng con là gánh nặng không cho chúng ta đi tìm. Cái thằng nhóc con thúi, lúc ấy vừa nghe nương liền tát vào miệng nó một cái.”

Tam bảo là con trai út của nhị thúc Kim Dục, mới sáu tuổi, bị cha mẹ ảnh hưởng nuông chiều nên cực kỳ ngang ngược vô lý, chưa bao giờ coi gia đình Kim Dục là người thân của nó.