Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mang Theo Cục Cưng Chơi Game

» Tác Giả: Trang Cầu Đích Bình Tử
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 10 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 1 Bình chọn
Edit: Tuyết Băng Nhi
Beta: ngocquynh520 + Dol

Nữ chính Thu Dĩnh đang đánh quái trong game lại kích hoạt phải một nhiệm vụ bí ẩn cùng với nam chính, sau khi hai người hợp tác hoàn thành thì được một hạt mầm, sau đó có một baby chạy ra gọi họ là ba mẹ.

Vì thế, Thu Dĩnh bắt đầu mang baby chơi game, thuận tiện cùng cha đứa nhỏ nói chuyện yêu đương.

Truyện này toàn bộ đều là võng du.
Chương 1
Trong tiệm trà sữa dành cho giới trẻ, gần cửa sổ có một cậu trai anh tuấn đang ngồi, chỉ thấy anh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, có vẻ như đang đợi ai đó.

Lúc này, cánh cửa bằng thuỷ tinh của quán trà sữa được đẩy ra, đi vào là một cô gái điềm đạm, cô gái rất im lặng, hơi thở nhẹ nhàng mang theo chút khoan khoái mát mẻ.

Thu Dĩnh từ ký túc xá trường chạy tới, khi nhận được điện thoại của bạn trai là lúc cô vừa tắm xong, nghe bạn trai có việc muốn nói, cô nhanh chóng lau khô đầu tóc ướt nhẹp, sau đó chạy nhanh tới tiệm trà sữa này

Thu Dĩnh đi đến trước mặt bạn trai, hỏi: “Tống Văn, chuyện gì?”

“Cái kia, Tiểu Dĩnh, chúng ta... Chia tay đi.”

Thu Dĩnh trầm mặc nhìn bạn trai đang cúi đầu, sau đó bình tĩnh nói: “Được.”

Thu Dĩnh và Tống Văn quen từ một năm trước, lúc ấy cô đang đi báo danh, lần đầu thấy khuôn viên trường học to như vậy nên bị lạc đường, sau đó đυ.ng phải Tống Văn, dưới sự trợ giúp của anh, cô tìm được nơi cần đến, sau đó lại trùng hợp gặp nhau trong trường, nói nói mấy câu, rồi từ từ tìm hiểu nhau. Khi Tống Văn nói muốn kết gi­ao, vì có ấn tượng rất tốt với anh, cô mới đồng ý, ở chung rất tốt nên không nghĩ nhanh như thế đã chia tay, bây giờ ngẫm nghĩ lại, kỳ thật mỗi khi ở chung với Tống Văn, cô thường thấy thiếu gì đó, khi nghe được lời chia tay cũng không có cảm giác đau đớn lúc thất tình như người ta thường nói, lại cảm thấy như toàn thân được buông lỏng, như thoát được dây trói, nhưng dám đá tôi, hừ, nếu không phải có nhiều người ở đây dễ làm hỏng hình tượng của mình, tôi sẽ xông lên cho y một quyền, sau đó quăng cho y một câu, “Nhớ kỹ, là tiểu thư đây đá anh, không phải anh đá tôi”. Sau đó hiên ngang rời đi.

Nghĩ đến đây, Thu Dĩnh cười lạnh, nhìn biểu tình kinh ngạc của Tống Văn, nói: “Như thế nào, rất kinh ngạc sao? Chắc anh không hiểu tại sao tôi lại đáp ứng dễ dàng vậy, tôi cũng không phải loại con gái hay khóc lóc, rồi cầu xin anh đừng chia tay linh tinh gì đó, cứ như vậy, tạm biệt.” Nói xong đứng dậy đi đến quầy.

“Tiểu thư, chị cần gì sao?”

“Hai ly trà sữa nguyên chất, cám ơn.”

“Vâng, xin chờ một lát”

...

Thu Dĩnh cầm theo hai ly trà sữa về kí túc xá, nói với nhìn hai đứa bạn đang ngồi trên ghế: “Lộ Lộ, Du Du, mình mua trà sữa nè.” Cô đặt ly trà sữa xuống, sau đó nằm sấp lên giường

“Hừ, coi như ấy biết điều còn nhớ nên mua trà sữa về mời hai người đang bị mệt như tụi này.” Lục Lộ cầm trà sữa lên, ngoài miệng oán giận.

“Sao vậy?” Mộng Tích Du thấy Thu Dĩnh khác thường, lo lắng hỏi.

“Mình chia tay với Tống Văn rồi.” Bởi vì chôn mặt trong gối nên giọng nói nghe thoáng qua có chút rầu rĩ.

“Phụt” Lục Lộ phun hết trà sữa ra, liếc qua Mộng Tích Du, sau đó mở miệng an ủi, “Dĩnh Dĩnh, trên đời nơi nào không có cỏ thơm, lần sau chúng ta tìm được một người tốt hơn cả Tống Văn.

“Đúng vậy, Tống Văn không cần cậu là do y mù thôi.” Mộng Tích Du nói tiếp.

Lúc này, Thu Dĩnh nâng gương mặt thất tình không hề thương tâm lên, cười nói: “Các cậu nghĩ mình đang buồn sao? Mình chỉ hơi mệt nên mới nằm sấp vậy thôi a”

“Được lắm, em gái nhỏ, hại chị lo lắng em.” Lục Lộ nhận ra mình bị hố, nhảy lên giường chọc lét Thu Dĩnh

“Ha ha... Dừng tay... Ha ha a... Du Du cứu mạng...” Thu Dĩnh tinh thần phấn chấn lộ ra ánh mắt cầu cứu.

Mộng Tích Du buông tay tỏ vẻ bất lực.

Thu Dĩnh thấy không được giúp đỡ, nhanh chóng xuất ra một chiêu TaeK­won­Do ngăn cản chân Lục Lộ.

“Hừ, tiểu thư đây không phát uy, bé nghĩ chị là hel­lo kit­ty a?”

Lục Lộ thấy cô có ý tứ phản kích, vội vàng lộ ra vẻ mặt hơi sợ, cầu xin tha thứ nói: “A -, đừng chơi, đừng chơi.”

Thu Dĩnh buông Lục Lộ ra để cô ngồi dậy rồi cầm lấy mũ giáp ở đầu giường nói: “Mình muốn chơi một lát.”

“Mình giải quyết xong trà sữa sẽ vào.” Mộng Tích Du lắc lắc trà sữa trên tay.

“Uh – đây cũng vậy.”

“Vậy khi nào các cậu vào nói với mình.” Nói xong Thu Dĩnh đội mũ giáp lên, liền thấy trước mắt tối lại, bắt đầu đi vào nơi log out

Thu Dĩnh đang chơi một game có tên là Tiêu Dao OL, đó là game online dựa trên nền văn hóa võ hiệp truyền thống của Trung Quốc, mức độ chân thật đạt tới 96%, Tiêu Dao tức là cuộc sống ưu du tự đắc, an nhàn tự tại. Cho nên trong game online này, muốn chơi thế nào cũng được, bạn có thể kinh doanh kiếm tiền, có thể tiếu ngạo gi­ang hồ, cũng có thể trồng đủ các loại hoa hoa cỏ cỏ, còn có thể ngắm phong cảnh, chỉ cần bạn muốn, nhất định sẽ làm được.

🎲 Có Thể Bạn Thích?