Chương 38

Mục Kế Đông nói nhỏ: “Đồ tốt trong nhà ngày càng nhiều, không nhìn thấy còn tốt, nếu thật sự để chị dâu biết được sao em biết được chị ấy sẽ không đỏ mắt vì ganh tỵ chứ?”

Lâm Ngọc trầm mặc gật đầu, không đến vạn bất đắc dĩ thì vẫn là ở nhà mình tốt hơn.

Xế chiều Mục Kế Quân đến sườn núi một chuyến, chuyến đi này là đến hỏi xem bọn họ chừng nào chuyển về.

“Không gấp mà, chuyển nhà cũng phiền phức nữa, đợi ngày mai em vào thành thăm dò tình huống đã, nếu như tình hình tốt thì chúng em không chuyển nhà nữa.”

Mục Kế Quân tức giận: “Em cũng là người đã làm cha rồi, làm chuyện có thể nào thỏa đáng một chút được không?”

“Anh cả đừng tức giận, trong lòng em có dự tính rồi.”

“Em có dự tính cái rắm.”

Mục Kế Quân bị Mục Kế Đông làm cho tức giận bỏ đi, quay về còn nói với cha mẹ em ba càng ngày càng không ra gì rồi.

Mục Kế Đông vì phần ăn của con gái mình mà lo lắng, trước giờ chưa bao giờ để chuyện này trong lòng, sáng sớm ngày hôm sau mượn xe đạp chú Giải Phóng vào thành phố.

“Nhà cháu ở chỗ đó là nguy hiểm nhất, hôm nay cháu vào thành phố hỏi một chút cũng tốt, xem đội dân quân bên đó có kế hoạch gì,”

“Vâng, cháu sẽ nhanh chóng trở về.”

Hôm nay Mục Kế Đông đi sớm, vẫn chưa đợi đến lúc đi làm là anh đã đi thẳng đến nhà Mục Đại Mãn.

“Con gái cậu đã uống hết hai túi sữa bột rồi sao? Ở chỗ tôi không còn nữa rồi.”

“Vẫn chưa uống hết, có chuyện khác tìm anh.”

Nhân sâm quý hiếm không dễ tìm, thêm nữa bây giờ trong núi lại có hổ nên Mục Đại Mãn chỉ tưởng Mục Kế Đông tìm anh ta kiếm sữa, không ngờ đến trong tay anh có nhân sâm quý hiếm.

Đợi khi nhìn thấy Mục Kế Đông tùy ý móc nhân sâm quý hiếm từ trong túi ra, Mục Đại Mãn mới kinh hãi nhảy lên: “Cậu tìm được ở đâu vậy?”

Mục Kế Đông cười hì hì: “Năm ngoái tìm được nhưng tôi cũng không biết món đồ này, phơi khô rồi cất trong rương, nghĩ rằng có thời gian rồi mang đi bán. Sau đó vợ tôi mang thai, tôi cũng trở nên bận rộn nên quên mất chuyện này, cầm theo ảnh của anh so sánh mới biết.”

Bây giờ Mục Đại Mãn kích động đến mức mặt đều đỏ lên rồi, không để bụng cái cớ của Mục Kế Đông: “Đi, tôi dẫn cậu đi gặp người mua.”

Người mua nhân sâm quý hiếm ở trong Viện điều dưỡng, cửa nơi đó có người canh gác, thủ vệ nghiêm mật, bọn họ không vào được. Mục Đại Mãn dẫn anh đến bệnh viện nhân dân huyện Mang Sơn.

“Xin chào, hai người tìm ai?”

“Tìm bác sĩ Hình, tôi là Mục Đại Mãn của công ty dược liệu, mấy ngày trước anh ta có nhờ tôi tìm dược liệu.”

Ý tá cười nói: “Tôi biết anh, bác sĩ Hình đã có nói với bọn tôi trước rồi.”

Mục Kế Đông và Mục Đại Mãn đi theo sau y tá vào phòng khám bệnh và gặp được vị bác sĩ Hình kia, trông thì lớn tuổi hơn anh một chút, có lẽ cũng không quá ba mươi.

“Đã tìm được rồi sao? Hôm qua nghe nói trong núi có hổ, tôi còn tưởng rằng chuyện này xong rồi chứ.”

Mục Đại Mãn nhoẻn miệng cười: “Không phải năm nay mới tìm được, anh em tôi năm ngoái vào núi hái được đó. Anh đừng thấy là đồ năm ngoái hái được mà chê, được bảo vệ khá tốt đó, dược tính chắc chắn không bị ảnh hưởng.”

Mục Kế Đông móc cây nhân sâm từ trong túi ra, Hình Định Nam: Tùy ý như vậy? Đây mà gọi là được bảo tồn tốt?