Chương 12

Trước khi đi ngủ Mục Thanh đem cái rương cất lại. Người cha ngốc của cô lại còn hăng hái nói: “Con gái à, ông trời cho con cái gì vậy, mau lấy ra cho cha nhìn một chút được không.”

Mục Thanh ghét bỏ hắn ồn ào, quay đầu lại không thèm để ý đến Mục Kế Đông, cô còn phải đi ngủ nữa, ai bảo giờ cô là em bé làm chi.

.....

Thu hoạch vụ mùa không thể xong trong ngày một ngày hai được, hôm sau trời còn chưa sáng là mọi người liền vội vàng ra đồng trước khi mặt trời ló dạng, bận rộn đến khi mặt trời nhô lên hẳn thì mới về nhà làm bữa sáng.

Hôm nay Lâm Ngọc đã có thể xuống đất, cô ấy quấn khăn trùm đầu rồi ôm con gái đi lại trong phòng. Mục Kế Đông mang bữa sáng vào, thức ăn bữa nay giống với những người trong nhà là cháo khoai lang, chỉ khác là nhiều thêm hai quả trứng.

Lâm Ngọc xót chồng mình, vì vậy cô ấy chỉ ăn một quả trứng rồi nhét quả còn lại vào miệng Mục Kế Đông. Mục Kế Đông từ chối không chịu ăn: “Em ăn hết đi, ăn nhiều lên một chút, đừng để con gái anh bị đói.”

“Mẹ con em có đói hay không chả lẽ anh không biết à?”

Mục Kế Đông cười ngây ngô, lát sau lại trầm giọng nói: “Trong nhà nhiều người quá, đợi đến buổi tối anh sẽ lên núi nấu cháo gạo kê cho em ăn.”

Mục Thanh ngáp một cái rồi liếc nhìn người cha ngốc của mình, còn chưa nghĩ được cách để chia nhà nữa à?

Bữa sáng là do Vương Xuân Linh làm, bữa trưa thì đến lượt Trương Lan Hoa nấu, cô ta lê bước về nhà thì nhìn thấy nửa thùng cá chạch ở dưới mái hiên.

“Mấy đứa đào được ở trong mương hả?”

Mục Hồng Vệ lắc đầu đáp: “Là nhà Thạch Đầu đưa tới, thím Quế Hoa nói là cho thím ba với em gái nhỏ ăn để bồi bổ.”

Trương Lan Hoa nghe vậy liền trợn tròn mắt, cười hỏi hai đứa cháu trai: “Hồng Vệ, Hồng Kỳ à, hai đứa có muốn ăn thịt cá không? Thím hai sẽ nấu cho mấy đứa ăn.”

Mục Hồng Vệ mười tuổi nên đã hiểu chuyện, nghe xong nhóc liền lắc đầu nói: “Cháu cùng em trai không ăn đâu, để dành cho thím ba ăn.”

Con trai cả của Trương Lan Hoa là Mục Hồng Kiệt lại hét ầm lên: “Nếu anh họ không ăn thì chúng ta ăn, mẹ, mẹ cứ làm cho con.”

“Được rồi, để mẹ nấu cho mấy đứa ăn. Khi nào ông bà nội mấy đứa trở về thì nhớ nói với bọn họ là tụi con tự muốn ăn chứ không liên quan gì đến mẹ nha.”

Mục Hồng Vệ ôm chặt cái thùng không chịu buông tay: “Thím hai, Thạch Đầu nói...”

Trương Lan Hoa sốt ruột đáp lại: “Ai thèm quan tâm đến mấy lời đó, đưa đến đây rồi thì phải mang ra cho cả nhà ta ăn, cháu thả ra đi.”

Mục Hồng Cường năm nay mới lên ba tuổi, tay túm chặt cây gậy gỗ loạng choạng lùa theo gà mái đi chơi, nhóc không hiểu mẹ cùng mấy người anh trai cãi nhau vì chuyện gì.

Mẹ con Lâm Ngọc ở trong phòng nghe thấy được, Lâm Ngọc thì thầm nói: “Cứ để chị ta nấu đi, chờ cha con về lại quậy tung một trận lên cho coi.”

Mục Hồng Vệ không thể ngăn cản Trương Lan Hoa, vì vậy cậu nhóc chạy đến gõ cửa tam phòng, Lâm Ngọc bảo cậu cứ kệ đi: “Chờ chú ba của cháu về rồi tính sau.”

Mục Hồng Vệ liếc nhìn cô em họ trắng trẻo, rồi cúi đầu chán nản bỏ đi.

Nhìn bóng lưng của cậu nhóc, Mục Thanh chớp chớp mắt, ngoại trừ nhóc con láo cá nhà bác hai ra thì con trai của nhà bác cả cũng vẫn tốt chán.

Quả nhiên, khi Mục Kế Đông trở về nhìn thấy nồi cá chạch hầm khoai tây, hắn liền tức giận gào lên: “Chị dâu hai, chị đừng có mà quá đáng.”