Chương 10

Mục Kế Đông mỉm cười đáp: “Cháu muốn nhận công điểm cao nhất mà, nên làm thôi.”

Mục Thủy Ngưu cảm thấy rất hài lòng với cậu hậu sinh(1) trong tộc này, còn cảm thán một câu: “Cháu còn biết đọc sách, năm đó còn thi đậu sơ trung(2), nếu tiếp tục đi học có khi hiện tại đã vào thành phố ăn cơm nhà nước rồi cũng nên.”

Chú thích:

1. Ý chỉ con cháu, người trẻ tuổi ở trong cùng gia tộc.

2. Sơ trung tương đương với trung học cơ sở, cao trung tương đương với trung học phổ thông.

“Chú, mấy chuyện này đều đã qua lâu rồi, đừng nói lại nữa.”

“Haiz, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, không nói nữa không nói nữa, tốt xấu gì cháu cũng có cái bằng tiểu học, sau này cũng đừng lười biếng, chờ cuối năm chú tổng kết sổ sách thì đến phụ chú một tay.”

“Được, có việc gì cần thì chú cứ gọi cháu.”

Chú Thuỷ Ngưu là kế toán già ở trong thôn, không biết khi nào ông ấy sẽ từ chức, vì muốn được đối phương bồi dưỡng nên đương nhiên Mục Kế Đông phải tích cực hơn một chút.

Hai người lại nói thêm vài câu, thấy khói bếp ở trong thôn tỏa nghi ngút liền chuẩn bị về nhà. Bọn họ đều không hề để ý là sau khi rời đi thì Trương Lan Hoa từ phía sau đống rơm đi ra, trên tay cô ta còn cầm theo một cái cuốc nhỏ để đào rau dại.

Sau bữa trưa, Mục Kế Đông cho vợ ăn xong lại quay đầu đi lên núi mà không hề nghỉ ngơi. Buổi chiều hắn còn phải đi làm nên hiện tại không có nhiều thời gian để đi sâu vào trong núi, tuy không bắt được con thú rừng nào nhưng cũng may là đào được hai đoạn củ mài mọc từ trên khe đá.

Mục Kế Đông vội vàng xuống núi đi làm, không ngờ chị dâu hai còn đến muộn hơn cả hắn, nhìn phương hướng mà chị ta đi tới thì có vẻ buổi trưa mới trở về nhà mẹ đẻ?

“Mục Kế Đông.”

“Có.” Hắn vội vàng lên tiếng đáp.

Mục Giải Phóng cầm lấy cuốn sổ, vừa viết vừa nói: “Hai mươi người lao động cường tráng đổi đi, buổi chiều các người sẽ phụ trách tuốt hạt thóc.”

Mặt trời vẫn tỏa ra cái nóng như thiêu đốt, ai nấy đều chảy mồ hôi ròng ròng. Giữa những tiếng đập lúa buồn tẻ, vụ thu hoạch cũng đã lên đến đỉnh điểm.

Buổi tối đến phiên Trương Lan Hoa nấu cơm, cô ta xong việc liền về nhà sớm hơn nửa tiếng, nhìn thấy hai đoạn củ mài liền nhớ lại mánh khóe mà mẹ mình bày cho, cô ta dứt khoát nhặt chúng lên đem đi rửa sạch rồi gọt vỏ, xong xuôi lại cho vào nồi để luộc chín.

Khi Mục Kế Đông xong việc trở về, nhìn thấy củ mài đã được luộc chín, Trương Lan Hoa nói với vẻ ngạc nhiên: “Không phải chú đào mớ củ mài này về cho nhà mình ăn sao? Ồ, thì ra chú để dành cho em dâu ba, sao không nói sớm, chú không nói thì sao chị biết được.”

Mục Kế Đông sắc mặt âm trầm, mấy người lớn trong nhà cũng chưa nói gì, rõ ràng là Trương Lan Hoa cố ý làm như vậy.

Cuối cùng Vương Thải Hà đứng ra nói: “Nấu cũng nấu rồi, bà đây nuôi con lớn như vậy chẳng lẽ không thể ăn hai ba củ mài con đào được sao?”

Mục Kế Đông siết chặt nắm tay: “Vậy buổi tối Lâm Ngọc ăn gì?”

Vương Thải Hà lạnh mặt nói: “Mẹ đền cho con nửa chén gạo kê có đủ không?”

Mục Kế Đông lập tức mỉm cười đáp: “Chắc là đủ rồi đấy mẹ.”

Trương Lan Hoa nghe vậy liền không vui, sao lại thành ra như thế, bà già này thật là bất công!

Mục Kế Đông ôm nửa chén gạo kê như nâng niu bảo bối, lại vào phòng tìm con gái để lấy ba quả trứng gà rừng, nấu nửa nồi cháo trứng gạo kê cho vợ.