Kiếp trước Mục Thanh bị gia tộc bồi dưỡng để trở thành Hoàng Hậu, gánh vác sứ mệnh hưng thịnh của gia tộc, nhưng lại đột ngột qua đời vào ngày ngay hôn lễ, xuyên thành một em bé ở vùng núi xa xôi những năm 60. Nhìn ngôi nhà tranh lụp xụp ở trước mặt, Mục Thanh người lớn lên từ nhỏ trong cẩm y ngọc thực liền khóc không ra nước mắt. Nhưng kiếp này, cha và mẹ đều yêu thương nhau, mặc dù cha có chút ham chơi nhưng vẫn sẵn sàng lăn xả làm việc, mẹ tuy tính tình mềm lòng nhưng cũng là người có chính kiến. Quan trọng là bọn họ rất coi trọng coi gái mình, coi cô như bảo bối mà nâng niu. Không sao, ít nhất đời này cô không bị gông cùm xiềng xích trói buộc nữa, sống yên bình nhẹ nhàng cho qua ngày cũng tốt. Tuy nhiên trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, nhà nào cũng không đủ ăn, ai cũng khó có thể an nhàn chứ đừng nói đến gia đình Mục Thanh vốn nghèo khổ cơ cực. Cũng may là của hồi môn từ kiếp trước cũng theo cô xuyên đến đây. Mười dặm hồng trang của Hoàng Hậu cũng không ít, lớn thì là vàng bạc ngọc bích, nhỏ thì là những thực phẩm hoặc dược liệu linh tinh, chi phí ăn mặc cái gì cũng có, mọi thứ đều đầy đủ. Chỉ là mấy món trang sức tơ lụa thì tạm thời để qua một bên vậy, phải đem lương thực trong đống của hồi môn ra trước để trang trải cho cuộc sống cái đã...