Cố Hồng Tuyết thấy thế, lúc này cả giận nói: "Đây còn không phải là tất cả đất đều để nhà mày trồng nên mới hái sao!"
"Ôi ôi ôi, cha mẹ, nghe được không a? Trả lại đất cho người ta rồi, trồng trọt còn bị ghét bỏ, làm người thật khó mà." Cố Yêu Yêu tấm tắc nói rồi lắc đầu, vẻ mặt rất thất vọng.
"Cố Yêu Yêu! Tao cảnh cáo mày, còn bắt nạt..." Cố Hồng Tinh nói còn chưa dứt lời, đã bị người khác vung cho một quyền. Ngay sau đó, một giọng phách lối vang lên: "Anh cảnh cáo mẹ anh chưa? Muốn bắt nạt chị tôi, hỏi qua Cố Hồng Chí tôi chưa?"
Trên xe lập tức người ngã ngựa đổ, tiếng thét chói tai, tiếng khóc rống, tiếng quát lớn, từng tiếng lọt vào tai.
Về đến nhà, đã là chuyện của một tiếng sau.
"Lần này, con làm rất tốt."
Cố Hồng Chí nguyên bản, tự giác làm sai chuyện, cúi đầu cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, bỗng nhiên ngẩng đầu. Cậu không dám tin nhìn về phía Cố Vĩnh Thuận, hoài nghi mình nghe lầm, cha cậu không phải từ trước đến nay chủ trương "Dĩ hòa vi quý"?
"Cha con nói rất đúng, nam tử hán đại trượng phu, có người các chị của con, liền nên làm như vậy!" Trần Nguyệt Anh cũng biểu thị ra sự khẳng định, cũng cho cạu một đồng tiền tiêu vặt, để cổ vũ.
Cố Hồng Chí trong nháy mắt vui mừng, đây là lần thứ nhất đánh nhau không bị trách mắng, mà còn được cha mẹ khích lệ!
Cậu cầm một đồng tiền, hung hăng hôn chùn chụt mấy phát, nhất bính lão cao! *
Đối với cái này, Cố Yêu Yêu ghét bỏ mắt trợn trắng, nói đểu một câu: "Em trai, tiền kia không biết có phải bị người ta giấu ở đế giày không, nhóc..."
"Ọe ọe!"
Mắt thấy nụ cười trên khuôn mặt thằng nhóc nhanh chóng đơ cứng, cũng chạy ra nhà chính nôn khan, người nào đó rốt cục không nhịn được cười.
"Con ấy à!" Trần Nguyệt Anh mắng cô một tiếng, cũng cười ha ha. Tiếng cười sẽ lây lan, quanh quẩn trong phòng hồi lâu mới tán đi.
Lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng gọi cửa ——
"Chú ba thím ba, bà gọi chú thím đi qua. " Một giọng nói sợ sệt vang lên, trước cổng xuất hiện một cô bé có vẻ giống với Cố Hồng Tuyết năm phần.
"Là Tiểu Hồng Quyên a, được, thím ba biết rồi, cháu về trước đi." Trần Nguyệt Anh nói còn chưa xong, bóng dáng Cố Hồng Quyên đã như chim sợ cành cong mà chạy mất tăm.
Cố Yêu Yêu trong lòng âm thầm buồn bực: tại sao lại như gặp quỷ vây? Nghĩ mãi nghĩ mãi, rốt cục nhớ ra, đây lại một nữ phụ pháo hôi. Cha không thương mẹ không yêu, còn giống nguyên chủ, đều thầm thương trộm mến Hàn Kiến Quốc, cuối cùng hắc hóa, bị đánh mặt thảm hại.
"Đứa nhỏ này cũng đáng thương, đi thôi." Trần Nguyệt Anh cảm thán một câu, đứng dậy đi về phía đối diện.
Nhà họ Cố ở đối diện, sân vườn rộng lớn hơn, trồng đầy các loại trái cây non. Ngay cả heo cũng nhiều hơn nhà Cố Yêu Yêu ba con, gà cũng có bảy, tám con. Bên ngoài phòng bếp đống củi bếp được xếp chỉn chu. Bên trong nhà chính còn dán báo cũ, nhìn sạch sẽ sáng ngời hơn hẳn. Cái bàn sáng bóng mượt, mặt đất không vương chút bụi.
Trên bàn tám cạnh bày một hàng ấm nước nóng tre mây xinh đẹp, với năm, sáu cái chén tráng men con con và còn cả một chút hạt dưa bánh đậu ngọt.
Cảnh tượng này xem ra là chuẩn bị đón khách.
"Nhị Tú, đi xem một chút xem đã tới chưa?"
Vương Hỉ Nga mặc đồ đỏ chót, ngồi tại chủ vị thúc giục, bên cạnh bà cụ là ông cụ với khuôn mặt không đổi sắc. Đó chính là gia chủ của nhà họ Cố, Cố Căn Sinh.
Ba anh chị em lần lượt chào hỏi, Cố Căn Sinh chỉ đáp Cố Hồng Chí, không hề phản ứng lại hai cô cháu gái.
Những người khác chẳng hề thấy kinh ngạc, bao gồm cả Cố Hồng Tú cũng giống vậy. Cố Yêu Yêu lại muốn gây chuyện, đột nhiên đứng bật dậy, tay ngứa quá nha.
"Đến rồi đến rồi!" Điền Nhị Tú chạy vào, mừng khấp khởi nói.