Chương 34

"Giữa ban ngày, không biết nằm mơ cái gì? Trước gặp phải Tiểu Tuyết lại nói thế xem!" Cố Hồng Tinh xùy cười, không nhịn được đâm chọc đứa em họ đáng ghét này mấy câu.

Trông Trần Nguyệt Anh sắp nổi bão, Điền Nhị Tú tiếp lời của con: "Hồng Tinh cũng muốn tốt cho con út. Lời này nói dở hay hay, cháu út phải cố gắng nha, không thì đúng là lãng phí tiền của cha mẹ cháu đấy."

"Bác gái, bác có biết vì sao ông của Tiểu Minh lại sống lâu trăm tuổi không?" Cố Yêu Yêu cười hỏi bà ta.

Điền Nhị Tú mặt lộ vẻ mỉm cười, không trực tiếp trả lời, quay đầu vứt vấn đề này cho hai đứa con gái. Cố Hồng Tinh nghiêm mặt thối phun ra mấy cái đáp án, Cố Hồng Tuyết cũng nghiêm túc phân tích, đều bị Cố Yêu Yêu phủ nhận.

"Vậy mày nói, vì sao!" Cố Hồng Tinh cả giận nói.

"Bởi vì ông của Tiểu Minh chưa từng quan tâm đến việc của nhà khác." Cố Yêu Yêu buông tay, nhún vai.

Điền Nhị Tú:? ? ?

Hai anh em:......

"Ôi chao, bé út nói đúng quá! Người không thích lo chuyện bao đồng chắc chắn sẽ sống thọ!" Trần Nguyệt Anh phản ứng rất nhanh, lập tức mặt mày hớn hở phụ họa con gái nhỏ.

"Yêu Yêu học tập thì chẳng ra sao mà mồm mép quá nhỉ. Đây đúng là di truyền hoàn mỹ từ em dâu đấy." Điền Nhị Tú ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Trong lúc nhất thời, hai chị em chị một câu tôi một câu, chủ đề xoay quanh con cái và ông chồng, đấu võ mồm mấy chục hiệp.

Cuối cùng, kết thúc bằng một câu "Tôi có hai đứa con trai, còn chị chỉ có một đứa" của Trần Nguyệt Anh.

Cố Yêu Yêu nghe được Điền Nhị Tú không phục nói thầm: "Có gì hơn người chứ? Chẳng phải là..."

Dưới ánh mắt cảnh cáo của Cố Vĩnh Vượng, bà ta mới ấm ức ngừng miệng.



Chẳng phải là cái gì?

Không đợi Cố Yêu Yêu nghĩ ra vế sau, họ đã đến công xã.

Một đoàn người nối tiếp nhau đi vào trường học. Trong trấn toàn là các đồn này thì có một trường học, gọi là Trung học Hồng Kỳ. Bên ngoài trung học, người đến người đi, còn có không ít quầy hàng bán quà vặt, đều là loại ăn vặt chỉ một hai đồng tiền là có thể mua.

Chỗ cửa ra vào của trường học có treo một tấm giấy đỏ, bên trên ghi tên và lớp của các tân sinh bằng nét chữ bút lông đẹp mắt. Cố Yêu Yêu ngắm nhìn một lát rồi không khỏi thở dài.

Tên của học sinh mới chưa kê đầy một trang giấy. Tổng cộng có hai lớp, mới hơn tám mươi người. Mà lại, nhìn tên phần lớn là con trai, tên con gái chỉ sợ ngay cả một phần ba cũng không có.

Tỉ lệ bỏ học này quá cao rồi, nhưng kết hợp với bối cảnh của thời đại, cũng không phải chuyện kỳ quái.

Cố Yêu Yêu đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía chị gái bạch liên chủ động bỏ học vì giảm bớt gánh nặng cho gia. Trong đôi mắt ấy đều là khát vọng và hâm mộ.

Thật lâu, cô buông mắt, đi theo cha mẹ xuyên qua bụi đất lên bãi tập, đi vào chỗ lớp học.

"Vĩnh Thuận, anh đi sát vách nộp học phí cho thằng nhãi con đi. Em ở chỗ này nộp học phí cho út." Trần Nguyệt Anh nói rồi đưa tiền cho chồng.

Hai vợ chồng đi vào hai lớp khác nhau, Cố Hồng Chí cũng không biết chạy đến nơi đâu chơi, hai chị em tựa ở ngoài phòng học, đều hiếu kỳ đánh giá trường học người đến người đi.

Tường gạch xanh thấp bé chạm rỗng vây chặt trường học lại. Dưới tường, có trồng một lùm cây tươi tốt. Bãi tập không trải gạch đá hay đổ xi măng, mà chỉ là bùn đất nguyên sơ.

Bất quá, lại bày trí khung bóng rổ mà đám con trai thích. Lúc này, một đống bạn học nam đang vây quanh chỗ gần đó chơi đùa, trong đó có Cố Hồng Chí. Bạn học nữ cũng líu ríu ngồi cạnh bồn hoa, chuyện trò về nỗi nhớ và kiến thức của một kỳ nghỉ không gặp mặt.

Trung học Hồng Kỳ là một trung học cơ sở, sau này học trung học phổ thông phải đi trong huyện.