Lúc ngẩng đầu, lại như đã phát hiện chân tướng, giận không kiềm được nó: "Được lắm! Mấy đứa trời đánh không có lương tâm này! Giữa trưa còn nói gà bị trộm, hóa ra là im ỉm sau lưng hai thằng già bọn tao, ăn vụng gà!"
"Là sao? Mẹ đang nói cái gì vậy?" Hai vợ chồng trăm miệng một lời, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc không hiểu.
Vương Hỉ Nga cười lạnh: "Tiếp tục đi, chúng mày tiếp tục giả vờ cho tao xem! Tự mình nhìn xuống xem trên đất là cái gì? Đừng có tưởng chỉ có một cái mà tao không nhìn ra, đó là xương gà!"
Trần Nguyệt Anh và Cố Vĩnh Thuận nghi hoặc liếc nhau, nhặt lên cục xương nho nhỏ kia, phát hiện đúng là xương gà thật.
Thế là, ánh mắt nhìn chung quanh mãi chưa đến khi nhìn thấy ở cửa phòng phía tây có một khúc xương cổ gà, lúc này mới đưa mắt nhìn sang một nhà của con trai lớn.
Ngô Tố Cần luống cuống.
Mọi người trong phòng đồng thời nhìn chằm chằm bản thân, Cố Hồng Quân bối rối, mất hồi lâu mới phản ứng được, vội vàng phủ nhận: "Cha mẹ, chuyện này không liên quan đến chúng con đâu!"
Ngô Tố Cần sững người lúc lâu bên cạnh cũng dần dần tỉnh táo lại, nói phụ họa: "Thật sự là không liên quan đến chúng con, chẳng biết có phải chó điêu nào tiến vào không."
Lúc này, người khôn khéo như bà cụ, thông qua sự tương tác qua lại của mấy người cũng đã hiểu rõ câu chuyện ra sao. Ánh mắt sắc bén lập tức quét về phía cháu dâu: "Nếu không có liên quan gì, vậy để chúng ta vào nhà nhìn xem."
"Cái này không thành vấn đề!"
Cố Hồng Quân không biết rõ tình hình đồng ý ngay. Tuy rằng Ngô Tố Cần không tình nguyện, cũng gật đầu, hoàn toàn không biết có "bất ngờ" đang chờ cô.
"Được, chúng ta đều đi vào nhìn một cái, cũng đừng để oan uổng Tiểu Cần." Bà cụ nói như vậy, không hề nhắc gì tới cháu trai lớn.
Lúc này, kế hoạch cung cấp điện cho nông thôn vừa mới đưa ra. Trong thôn không có đèn điện, mấy người liền dẫn theo đèn l*иg và đèn dầu tiến vào căn phòng phía tây.
Cố Yêu Yêu ngồi trong nhà chính, cúi đầu chuyên tâm chơi ngón tay, bên tai liên tiếp truyền đến tiếng kêu to bén nhọn của đồng chí Vương Hỉ Nga: "Phía sau cửa, xương đùi gà! Dưới giường xương ức, xương chân gà! "
Lúc này, Ngô Tố Cần sắc mặt tái nhợt, trong lòng hoảng sợ đan xen. Cô vừa hoài nghi có người biết được mình có không gian, lại vừa cảm thấy nằm mơ giữa ban ngày quá, làm sao có thể chứ?
"Tố Cần, em!" Cố Hồng Quân sắc mặt hết đỏ lại đen. Anh ta đơn giản không thể tin được việc này là do cô vợ nhà mình làm.
"Không không không, không phải em, không liên quan đến em!" Hốc mắt Ngô Tố Cần đang ầng ậng nước mắt, dáng vẻ bị người vu oan, đau lòng muốn chết.
Cô thật sự cảm thấy oan uổng. Bởi vì ba con gà kia vẫn còn đang sống tốt trong không gian đấy!
"Anh hãy tin tưởng em đi, Hồng Quân!"
Ngô Tố Cần thê lương khóc nức lên đau xót. Bây giờ cô đã trắng hơn hai ngày trước rất nhiều, Cố Hồng Quân nhìn mà thấy nội tâm rất không đành lòng. Anh ta có lòng muốn biện hộ cho, nhưng "chứng cớ rành rành" trước mặt, cũng không thể cãi lại.
Trần Nguyệt Anh trong lòng lúng túng muốn chết, đến cùng nhìn vào việc cô sắp chuyển dạ, nói với con trai lớn: "Hồng Quân, chú ý cô vợ của con, lát nữa lại tính sổ!"
"Việc này, con phải cảm tạ mẹ." Bà cụ đắc ý nói, sắp rời khỏi sân nhỏ lại quay đầu, "Nguyệt Nhi, đối tượng hẹn hò của Tiểu Liên tới nhà, các con đều tới ngồi một chút, con làm chị dâu đến kiểm định một chút."
"Ôi, biết rồi, mẹ." Trần Nguyệt Anh cười trả lời.
Chỉ là, người vừa đi, bà liền trầm mặt xuống, nghĩ thầm: lấy tính cách không có lợi không dậy sớm của bà mẹ chồng, cố ý tới mời, thế chắc chắn là không có chuyện tốt.
Mà bây giờ, trong nhà lại còn một việc bực mình đợi mình giải quyết, Trần Nguyệt Anh sắc mặt nặng nề bước vào nhà chính. Bà trầm ngâm mãi mới nói với con trai lớn: "Mẹ càng nghĩ càng thấy việc này không thể coi như xong. Không phải ai muốn ăn liền lặng lẽ gϊếŧ? Dạng này, các con đưa cho nhà một tờ đại đoàn kết, coi như giải thích."