Chương 30: Đào Hoa Nát

Đến nhà chủ nợ đầu tiên, Tần Lâm kiềm chế vài phần, nhưng sắc mặt vẫn thẳng thắn vô tư.

Chu Chí Quốc nhìn thấy, lại tin lời cô thêm một phần.

“Thúy Hoa!” Tần Lâm dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, cô nhận ra người phụ nữ giặt quần áo trong viện.

Thúy Hoa nhìn thấy Tần Lâm trong lòng kinh ngạc, sao cô ta lại trở về rồi?

Không phải cô ta đã chạy trốn với người đàn ông khác rồi sao?

Tần Lâm thấy sắc mặt Thúy Hoa thay đổi trong nháy mắt, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, trên mặt lộ ra vài phần ý cười khách sáo, “Thúy Hoa, chồng tôi đi theo tôi đến trả tiền.”

Thúy Hoa liếc mắt nhìn Chu Chí Quốc, sắc mặt ửng đỏ, “Nếu cô cần dùng gấp thì cũng không cần vội trả tôi đâu.”

Tần Lâm liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối.

Cô còn tưởng rằng Thúy Hoa đồng tình với sự đáng thương nguyên chủ, mới cho nguyên chủ mượn tiền, không ngờ rằng, người ta cũng có tâm tư nhỏ của mình.

“Bây giờ không cần dùng gấp nữa, chồng tôi đưa hết tiền riêng của anh ấy cho tôi rồi.” Tần Lâm mặt không đỏ tim không đập nói dối trước mặt Chu Chí Quốc.

Vẻ mặt Thúy Hoa cứng đờ, nhận lấy mấy tờ tiền Tần Lâm đưa đến.



Tần Lâm trả Thúy Hoa ba đồng, cho cô ta thêm hai xu.

Không phải cô hào phóng, mà vì lúc trước nguyên chủ đã nói sẽ trả lãi suất cao với tất cả những người cô ta mượn tiền!

Nguyên chủ rất hận Chu Chí Quốc, cho dù bỏ trốn thì cô ta cũng muốn hãm hại Chu Chí Quốc.

Lúc rời đi, Tần Lâm kéo tay Chu Chí Quốc trước mặt Thúy Hoa.

Chu Chí Quốc cảm thấy làm như vậy trước mặt mọi người không thích hợp cho lắm, liền muốn rút tay, nhưng không rút ra được.

Lại dùng sức...vẫn không rút ra được.

Sao anh không biết Tần Lâm có sức lực lớn như vậy chứ?

Rời khỏi sân, Tần Lâm buông lỏng tay, trừng mắt nhìn Chu Chí Quốc đang mờ mịt khó hiểu, hừ lạnh một tiếng.

Hừ, tên này còn có hoa đào nát nữa!

Chu Chí Quốc thường xuyên bị "Tần Lâm" trừng, lúc trước anh không để tâm, cũng không có cảm giác.

Nhưng bây giờ bị cô trừng mắt một cái thì trong lòng lại nóng hừng hực, còn nhịn không được muốn ôm cô hôn một cái.



Nhìn Tần Lâm dẫn đầu đi ra ngoài, tay Chu Chí Quốc trống không thì trong lòng cũng trống rỗng.

Không phải vừa rồi cô còn nắm tay anh sao?

Bây giờ sao lại không nắm nữa vậy?

Lúc không có người cũng không phải không thể nắm.

Nhà thứ hai là nhà họ Hoàng, nguyên chủ có thể mượn được mười đồng từ bà ấy, là bởi vì nhà họ Hoàng là nhà cha mẹ nuôi của nguyên chủ.

“Mẹ nuôi!” Tần Lâm học cách gọi của nguyên chủ.

Người nhà họ Hoàng về cơ bản đều ra ngoài làm việc, chỉ còn lại mẹ nuôi nguyên chủ ở nhà làm việc trông coi cháu trai.

Không giống với những người khác trong thôn, người nhà họ Hoàng vẫn có một cái nhìn khác với Tần Lâm

Có thể có liên quan đến chuyện năm đó bọn họ kết hôn ba năm cũng không sinh con, sau khi nhận Tần Lâm làm con gái nuôi, liền bắt đầu có thể sinh con.

Mẹ nuôi Phan nhìn thấy cô, vội vàng ra đón, “Tiểu Lâm Tử, hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Nói xong, bà ấy mới nhìn thấy phía sau Tần Lâm còn có Chu Chí Quốc, nhất thời sắc mặt trở nên xấu hổ.