Chương 9

Phá được vụ án rồi.

Không ai khác ngoài con gấu kia.

Cô cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc.

Có vẻ như công cụ trừ tà của cô đã thất bại.

Không đuổi được gấu con đi, còn khuyến mãi một thằng nhóc con.

Chẳng qua, thằng nhóc này thật kỳ lạ, gọi điện thoại cho quản lý, còn báo cảnh sát, đây là đang giúp cô sao?

Không được.

Phải nhanh chóng về nhà xem một chút.

Nhưng mà cảnh quay còn chưa quay xong, cô lại nghe thấy đạo diễn hô một tiếng "Cắt", có chút tức giận gọi nữ hai đến bên cạnh giảng giải.

Cảnh này trì hoãn quá lâu, tâm trạng mỗi người đều không tốt, ai cũng muốn kết thúc công việc sớm một chút.

Loại cảm xúc tiêu cực này tựa như một quả cầu nhỏ bắn tới bắn lui ở trên người, càng tích tụ càng nhiều, trong lúc vô thức sẽ truyền lại cho diễn viên nữ hai.

Lục Lộc nhìn về phía cô gái.

Chỉ thấy cô gái hơi che dạ dày, vừa nghe đạo diễn nói chuyện vừa gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi.

Người khác không nhìn ra cô ấy không thoải mái, nhưng Lục Lộc liếc mắt một cái là có thể phát hiện.

Ác khí màu xanh xoay quanh dạ dày của cô gái, xem ra là rất không thoải mái, trong trạng thái này có thể diễn tốt mới là lạ.

Ác khí của người sinh bệnh có vừa có nặng, nhưng đều là thứ khiến người ta không thoải mái, Lục Lộc bình thường sẽ không đυ.ng vào.

Bây giờ lại không còn cách nào khác.



Lại quay thêm lần nữa, vẻ mặt của Hà Tư Diêu không khỏi nén lại. Đạo diễn nhịn không được, nổi giận mắng cô ấy có phải không muốn quay nữa hay không, không muốn quay thì cút đi!

Hà Tư Diêu vừa đau vừa tức, trên mặt không nhịn được, khóc lóc chạy về phía hậu trường.

Trợ lý cũng không khuyên được cô ấy, ngược lại còn bị đuổi ra ngoài.

Hà Tư Diêu quét toàn bộ đồ trang điểm xuống đất, vang lên tiếng đổ rầm, cô ấy nằm sấp trên bàn khóc không ngừng.

Hu hu hu làm gì phải mắng cô ấy như vậy!

Chỉ là hôm nay cô ấy đau dạ dày mới diễn không tốt, vừa rồi nói với đạo diễn, ông lại nói cô ấy kiếm cớ! Tức chết đi được!

Cô ấy khóc đến mức nhòe cả lớp trang điểm, nghe thấy có người đẩy cửa đi vào.

Hà Tư Diêu còn tưởng rằng trợ lý lại gọi cô ấy đi quay phim, thở phì phò nói: "Tôi không đi!”

“Ăn chút kẹo bổ sung năng lượng, sau này giảm béo đừng để đói bụng.”

Cô nghe thấy giọng nói này, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Tại sao lại là... cô?

Lẽ ra, một ngôi sao nhỏ vừa xuất đạo không bao lâu, không có hậu trường không có vốn liếng, ở trong phim chỉ diễn vai nha hoàn, Hà Tư Diêu sẽ không nhớ kỹ tên của cô.

Nhưng Lục Lộc này cũng không đơn giản.

Cô không biết tự lượng sức mình mà đυ.ng vào Cố Tư Việt, còn tự mình mua đồ nóng lên trang nhất, nghe nói còn mặt dày đi gõ cửa phòng khách sạn Cố Tư Việt, bị mấy vệ sĩ ném ra, nhất thời trở thành trò cười ở trong giới.

Muốn trèo lên cành cao không đáng ngạc nhiên, lại muốn một hơi ôm đùi Cố Tư Việt?

Cố Tư Việt là ai? Bao nhiêu đại tiểu thư khuê các của gia tộc lớn anh đều không để ý tới, vẻ bề ngoài là hạng nhất, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, từ trước đến nay lại cấm dục lạnh lùng.

Rõ ràng sinh ra một khuôn mặt làm cho minh tinh nam trong giới giải trí đều ảm đạm kém sắc, lại nghe mọi người truyền tai nhau anh không gần nữ sắc, một lòng chỉ có sự nghiệp.

Lục Lộc rất xinh đẹp, nhưng cũng chỉ có một khuôn mặt thôi, dung tục không chịu nổi.

Người phụ nữ như vậy có thể được Cố Tư Việt coi trọng sao? Quả thực không biết lượng sức.

Hà Tư Diêu đã sớm nghe qua đại danh của Lục Lộc, sau khi vào đoàn làm phim mới tận mắt nhìn thấy cô.

Lục Lộc trời sinh đã có khuôn mặt gây họa, giống như yêu tinh, nhớ tới những lời đồn đãi kia, Hà Tư Diêu cũng không để ý tới cô.

“Không cần cô quan tâm." Cô ấy nghiêm mặt.

Lục Lộc không để ý tới cô ấy, tự bóc chocolate, dán lên miệng Hà Tư Diêu: "Há miệng.”