Chương 7

Khi so sánh hai trạng thái này, thậm chí có loại cảm giác tương phản dễ thương một cách kỳ lạ.

Lục Lộc: "Phì.”

Cô không nhịn được cười ra tiếng.

Cô đưa tay lên đầu gấu xoa xoa một cái: "Được rồi, đi mau đi, hai ta có duyên không phận, giải tán trong hòa bình đi! Chúc mày đầu thai tốt!”

Cố Tư Việt: "...”

Đời này anh chưa từng im lặng như vậy.

-

Hôm nay lịch trình của Lục Lộc kín mít, khi rảnh rỗi cô sẽ nghĩ về con gấu ở nhà.

Không biết oán linh kia đã bay đi chưa?

Không đúng, cho dù oán linh đi rồi, cô phải làm sao để xác định nó đã rời đi?

Hôm nay trên ba lô của trợ lý Tiểu Đường có thêm một vật trang trí gấu con, rất mê người, nhưng tạo hình đáng yêu, Lục Lộc nhịn không được liếc thêm vài lần.

“Chị thích không? Em mới mua! Tặng cho chị đó!" Tiểu Đường rất hào phóng bày tỏ.

Lục Lộc lại lắc đầu: "Trong nhà chị có một con.”

Tiểu Đường thường xuyên đến nhà Lục Lộc, nhưng chưa từng thấy gấu bông gì, cô ấy có chút hứng thú, "Trông thế nào?”

“Đáng yêu thì đáng yêu..." Lục Lộc nói theo bản năng.

Chỉ là có chút không yêu nổi...

Cô nhớ lại, vừa rồi khi cô làm việc, con gấu kia vẫn nhìn chằm chằm mình, lại giống như không có tức giận.

Bởi vì ác khí trên người nó không thay đổi nhiều.

Điều này ngược lại làm cho cô cảm giác có chút ngoài ý muốn, tính tình của ác linh này tốt như vậy sao? Sớm biết vậy, cô đã không ra tay nặng như vậy với nó rồi.

Cô không nghĩ nhiều nữa.

Lịch trình hôm nay của Lục Lộc được sắp xếp kín mít, ban ngày ban đêm đều không ở nhà, cô hy vọng chờ ngày mai khi cô trở về oán linh đã đi rồi, cô lại ném gấu nhỏ đi.

...

Ban đêm, giữa lúc quay một cảnh quay đêm, người đại diện Lý Vi Vi tới tìm Lục Lộc, nói chuyện với cô về một chương trình giải trí sắp sửa khai máy.

Ngay cả tên chương trình giải trí Lục Lộc cũng lười hỏi, cô chỉ quan tâm một điều: "Có mệt hay không? Phải quay bao lâu? Có cần vận động cường độ cao không?"

Lý Vi Vi không nói gì: "Chị nói này, em không thể có chút cầu tiến sao?”

Lục Lộc nhún nhún vai, hai mí mắt xinh đẹp miễn cưỡng rũ xuống.

Cô bày tỏ, lòng cầu tiến là cái gì, có thể ăn sao?

Lý Vi Vi thật sự không hiểu nổi cô gái nhỏ này.

Nếu bàn về diện mạo, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã làm cho người ta ấn tượng khó quên, càng nhìn càng thấy xinh đẹp, từ nét mặt đến dáng người quả thực đều là ông trời thưởng cơm ăn, đặt ở trong giới giải trí nhiều người đẹp như vậy cũng không kém cạnh chút nào.

Bàn về diễn xuất, Lục Lộc không phải xuất thân chính quy, vốn dĩ rất kém cỏi, nhưng một tháng này lại đột nhiên tiến bộ, trực tiếp nhảy lên một bậc thang.

Đạo diễn đoàn phim đều đã lén hỏi cô ấy, có phải mời giáo viên diễn xuất lợi hại cho Lục Lộc không?

Nếu Lý Vi Vi không phải người đại diện, cô ấy cũng nghi ngờ như vậy.

Nhưng diễn xuất của Lục Lộc rất tự nhiên, không có dấu vết của việc học hành chính quy, tuy rằng trước mắt chỉ là trình độ đạt tiêu chuẩn, nhưng diễn vai phụ cũng dư dả.

Nếu muốn nhận vai chính, đi lên nền tảng cao hơn, Lục Lộc phải nổi tiếng hơn.

Có nền tảng fan mới có tài nguyên, hiện tại quy tắc trong giới chính là như vậy.

Mà tham gia chương trình giải trí là một con đường tắt.

Hiện nay, ngay cả ảnh đế đỉnh lưu, thậm chí là nghệ sĩ lâu năm đã rời khỏi giới một nửa nhưng muốn hồi xuân cũng sẽ thả lỏng tham gia chương trình giải trí.

Lý Vi Vi liếc mắt: "Yên tâm, lưu lượng chương trình giải trí này rất kém, không chừng quay mấy kỳ đã bị chém, em muốn làm cá mặn cũng không sao.”

Hai mắt Lục Lộc sáng ngời.

Lưu lượng kém, chứng tỏ không có bao nhiêu người xem, cô có thể an tâm nằm lười.

Mặc kệ quay mấy kỳ, cô đều có thù lao để nhận.

“Được.”

Quả thực là chương trình giải trí trong mơ của cô.