Chương 4

Con gấu nhỏ có dáng vẻ thơ ngây khả ái, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện nó có chút ốm yếu.

Rất nhanh, trời bắt đầu mưa, con gấu bị ướt sũng, biến thành màu nâu sẫm, bộ lông đẹp bị rối bết lại.

Thời gian gần nửa đêm, mưa càng lúc càng lớn, trên đường hầu như không có người.

Nó nắm chặt bàn tay nhỏ bé mập mạp.

Dùng sức - -

Gần nửa phút sau, trên khoảng trống bên cạnh thùng rác, con gấu bông biến mất.

Thay vào đó là một cậu bé khoảng năm tuổi.

Cậu bé cuộn tròn ngón tay, mở hai mắt tròn xoe nhìn quét bốn phía.

Trong ánh mắt ngây thơ tràn đầy vẻ lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi.

Mặc bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc của người lớn, hoàn toàn che phủ thân hình nhỏ bé của anh, nhưng không giảm chút nào khí chất quý phái trời sinh.

Người bạn nhỏ mang sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt ốm yếu.

Trên khuôn mặt non nớt, ngũ quan đều nhỏ nhắn, nhưng đã có thể nhìn thấy vẻ đẹp trai khi lớn lên.

Cố Tư Việt có chút suy yếu, thậm chí sắp không thở nổi.

Tim đập rất nhanh.

Quả nhiên, cơ thể hiện tại của anh vẫn không thể chịu đựng được, anh phải trở về bên cạnh cô gái đó ngay...

Anh vịn tường miễn cưỡng đứng lên, thân hình hơi lay động.

Trong lòng anh hiểu rõ, mình không thể duy trì hình dạng con người này quá lâu, nhiều nhất là năm phút, rồi sẽ lại biến trở lại.

Trong bóng đêm, anh lê bước, tiến về phía trước một cách khó khăn và chậm chạp.

Cũng may thùng rác ở dưới lầu, cách đó không xa, hơn nữa cổng gác của tòa nhà này bị hỏng, không cần thẻ gác cổng cũng có thể sử dụng thang máy.

Đinh - - tới tầng mười sáu rồi - -

Cậu bé bước chậm ra ngoài.

Không may, đúng lúc anh vừa đến cửa căn hộ 1601, cơ thể mềm nhũn, một lần nữa biến thành con gấu bông.

Cố Tư Việt: "...”

Anh vốn dĩ cao gần một mét chín, gần bằng khung cửa, nhưng giờ chỉ còn là một con gấu bông không cao đến đầu gối người, chỉ có thể nhìn lên một cách bất lực.

Cánh cửa này đối với anh bây giờ mà nói, giống như một ngọn núi tuyết lớn không cách nào vượt qua.

Đúng lúc này, thang máy lại vang lên một tiếng.

Tiếng bước chân nặng nề tiến về phía cửa nhà Lục Lộc, kèm theo giọng nói thô lỗ và khó nghe của một người đàn ông:

“Anh Nguyj! Tôi tìm được nhà của con tiện nhân đó rồi! Lấy tiền xong mai tôi sẽ trả anh ngay!”

Anh ta đi tới cửa, thô lỗ vỗ cửa vài cái, thấy không ai đáp lại, lại bắt đầu ấn chuông cửa.

Nhịp điệu và lực bấm khiến chuông cửa gần như bị hỏng.

Hàng xóm bên cạnh bị làm ồn, mở cửa ra xem.

Người còn chưa nói gì, người đàn ông đã hét lớn: "Nhìn cái gì mà nhìn! Cút về cho ông đây!”

Trên người của người đàn ông này nồng nặc mùi rượu, trong mắt hiện đầy tơ máu, dáng vẻ lưu manh, nhìn là biết không phải người dễ động vào, hàng xóm sợ hãi đóng cửa lại.

Người đàn ông không mở được cửa, trở nên càng bực bội hơn.

“Anh yên tâm, con đàn bà này bây giờ làm minh tinh, chắc chắn có tiền! Sáng mai tôi sẽ đến sớm để đợi nó!”

“Nó không đưa? Không đưa tôi đánh chết nó!”

……

Người đàn ông mắng chửi rồi rời đi.

Trước khi đi, anh ta nhìn thấy con gấu nhỏ đang nằm nghiêng một bên, tức giận giẫm mạnh một cái.

Tất cả những chuyện xảy ra ngoài cửa, Lục Lộc không hề phát hiện.

Cô ngủ mê man cho đến ngày hôm sau, mãi cho đến khi bị đánh thức bởi cuộc gọi buổi sáng của trợ lý.

Cô lười biếng đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc này, lại cảm giác được ác khí quen thuộc.

Không... thể... nào...

Cơn buồn ngủ còn lại của Lục Lộc đều tan biến.

Cô đi theo nguồn gốc của luồng ác khí kia, đến cửa, hít sâu một hơi, lập tức mở cửa.

Trước cửa có một con gấu nhỏ ướt sũng, bẩn thỉu nằm úp sấp.

Trên người còn có một vết bẩn hư hư thực thực.

Bộ lông của nó rối bù và đen kịt, giống như một con chó hoang bị bỏ rơi, đôi mắt đen tròn đầy vẻ tủi thân.