Đúng rồi! Thứ đó!
Lục Lộc đột nhiên nhớ lại cái chân lông lá...
Tối hôm qua, ngay khi cô thở dài nhắm mắt lại, cái chân mập mạp giật mình co lại.
Lục Lộc hình dùng ra một hình ảnh.
Cho nên... Đây là một sinh vật lông xù vừa nhát gan vừa ngu xuẩn, thích hoạt động vào ban đêm sao?
Cái quái gì thế???
Cô quyết đoán xuống giường, vén chăn lên...
Dưới gầm giường trống rỗng, sàn nhà sạch sẽ, không có gì lộn xộn, chỉ có một con gấu bông màu nâu co ro trong góc.
Lục Lộc và đôi mắt đen vô hồn của gấu bông nhìn nhau một lúc, không thấy gì bất thường.
Nhưng cô rõ ràng nhớ cái chân lông lá đó giống hệt màu nâu của gấu bông.
Lúc này gấu bông rất yên tĩnh, giống như một món đồ chơi bình thường, ngoan ngoãn ngồi xiêu vẹo trên sàn.
Lục Lộc: "...”
Cô nhớ rõ lúc đầu con gấu bông này không ở dưới gầm giường.
Ban ngày cô rất ít khi ở nhà, buổi tối về nhà chính là để ngủ, không thể nào cô là người di chuyển con gấu bông.
Vậy cũng chỉ còn lại một khả năng.
Cô thò tay vào, lấy con gấu ra, nắm lấy một chân ngắn của nó rồi nhấc ngược lên, thở dài: “Có khi nào mày đã thành tinh rồi không?”
Cô cảm thấy không phải không có khả năng.
Con gấu nhỏ này là cô nhặt được ở một cửa hàng tiện lợi gần tiểu khu.
Chính xác mà nói cũng không phải là cô nhặt được. Có một đêm khuya cô đói bụng, đến cửa hàng tiện lợi mua một phần oden, ngồi ăn xong bước ra ngoài, nhân viên cửa hàng đuổi theo, nhất quyết đưa con gấu này cho cô.
“Con gấu này không phải của tôi.” Cô nói.
“Không phải sao?” Nhân viên cửa hàng nói: "Nhưng tối nay chỉ có mình cô ngồi ở đó, con gấu này ở ngay chỗ ngồi bên cạnh cô.”
“Thật sự không phải của tôi.”
Nhân viên cửa hàng bỗng nhiên tò mò: "Cô trông rất quen mắt, có phải là…”
Dù cô chỉ là một nhân vật nhỏ không mấy ai biết, nhưng cô vẫn không muốn bị nhận ra, liền nhận con gấu rồi rời đi ngay.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ con gấu này thật sự có vấn đề, nếu không làm sao đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô?
Thiết lập trong sách này không có yếu tố linh dị.
Nhưng Lục Lộc cảm thấy chưa chắc, ngay cả chuyện xuyên sách kỳ lạ này còn xảy ra được, linh dị tính là gì?
Cô không nói chuyện này với bất kỳ ai, mà trực tiếp đóng gói con gấu bông lại, đợi khi cô dọn dẹp lên quét dọn xong thì bảo cô ấy mang đi vứt cùng với rác luôn.
Tối đó Lục Lộc đi quay phim bên ngoài, không ngờ, hôm sau khi cô về nhà, lại phát hiện con gấu bông xuất hiện trên ghế sofa phòng khách.
Lục Lộc: "...!”
Sao lại xuất hiện nữa rồi!
Một người một gấu xấu hổ nhìn nhau.
Lục Lộc lập tức gọi điện cho cô dọn dẹp để hỏi về chuyện này.
“Con gấu kia à? Tôi thấy nó đặc biệt sạch sẽ, cô Lục, cô để nhầm rồi sao? Hôm nay tôi lại để lại cho cô rồi!”
Cô dọn dẹp quá nhiệt tình, Lục Lộc cảm thấy rất phức tạp.
Cô cũng không tiện nói gì.
Trên sô pha, con gấu bông ngồi yên tĩnh, toát ra luồng khí xấu chỉ mình cô cảm nhận được.
Có ma.
Chắc chắn là có ma.
Cô không muốn hút phải luồng khí xấu này, không biết từ đâu mà đến, không chừng lại bị ma nhập.
Cô không muốn trở thành nữ phụ đầu tiên bị ma chiếm đoạt trong lịch sử xuyên sách, mất mặt quá.
Lục Lộc nửa đêm xuống nhà, ném con gấu vào thùng rác.
Con gấu này thoạt nhìn rất mới, lông mềm mại, chạm vào rất êm, mặt to, đôi mắt đen sáng ngời rất đáng yêu.
Mặc dù Lục Lộc là cá mặn, nhưng vẫn còn chút trái tim thiếu nữ.
Cô không nỡ ném con gấu vào thùng rác bẩn thỉu, chỉ đặt nhẹ nó bên cạnh chỗ trống.
Cứ thế đi.
Sáng mai chắc chắn sẽ có người xử lý nó.
Lục Lộc an tâm về nhà.
Cô không phát hiện ra, và ngay sau khi cô quay đầu, con gấu bông bị bỏ rơi kia nhẹ nhàng đảo đôi mắt đen.
Nó nhìn thiếu nữ biến mất trong tầm mắt, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt.