Chương 29

Quản lý này làm sao mà lên được chức vậy? Nhìn không ra hai người này là quỷ nghèo, căn bản không mua nổi sao? Quả thực cười muốn chết.

“Tôi nói này, Lục Lộc, cô đừng đùa với quản lý cửa hàng người ta, căn bản không có tiền, đây không phải là chọc cười sao? Truyền ra ngoài, người mất mặt là người của Lục gia chúng tôi.”

Không chỉ Tưởng Lệ không tin.

Trong khu bình luận cũng đã ầm ĩ đến điên rồi.

[Lục Lộc thật đáng nể đó, trực tiếp gây chuyện ở trong ống kính truyền hình, thật sự không sợ mất mặt sao?]

[Mất mặt coi như xong, còn dẫn theo em trai nhỏ nữa, đau lòng, lát nữa không có tiền thì thử xem cô ta làm sao bây giờ!]

[Xong rồi, tật xấu xấu hổ thay người ta bắt đầu tái phát, che mắt! Ngón chân bắt đầu khởi công!]

...

[Chờ một chút! Chị em! Trước đừng bắt đầu manh động! Quản lý cửa hàng đã kiểm kê quần áo xong rồi!]

[Sắp tiến vào giai đoạn quẹt thẻ... Phía trước cao trào!]

[Mẹ tôi đã che mắt cho tôi rồi!]

[Ôm con trai đáng yêu đi, lo lắng bạn nhỏ để lại bóng ma tâm lý…]

Trên thực tế, Cố Tư Việt không có vấn đề gì, anh ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt bình tĩnh như không, Lục Lộc ngược lại sắp bị ám ảnh trong lòng.

Thằng nhóc này chơi trò gì vậy?

Cô liếc xéo Cố Tư Việt, xuyên qua kính râm cũng có thể nhìn ra ánh mắt cô lành lạnh.

Đây là trò gì?

Lục Lộc nghĩ thầm, đến lúc đó trả không được tiền, bị toàn mạng hắt nước bẩn ngược lại cũng không sao cả, cô không sợ, cũng không quan tâm, dù sao trong tiểu thuyết nguyên chủ quả thực đã từng bị chửi bởi vì giả làm đại tiểu thư hào môn.

Nhưng cửa hàng này có tìm cô đòi bồi thường hay không?

Dù sao cũng làm chậm trễ việc buôn bán của người ta.

Lục Lộc chuẩn bị dùng điện thoại di động tìm kiếm "Một trăm cách đánh gấu con", nhưng mà lúc này, quản lý cửa hàng cười híp mắt vươn hai tay ra, "Tiểu thư, cô quẹt thẻ hay là thanh toán qua điện thoại di động?"

Cố Tư Việt: "Trên điện thoại có gắn thẻ, trực tiếp quẹt đi.”

Lục Lộc: "...”

Thằng nhóc này, ngược lại là tới làm khắc tinh của cô.

May mắn cô vừa nghĩ thông suốt, nghĩ thầm, mua thì mua đi, cùng lắm thì để cho anh một ngày đổi một bộ, coi như cô đang chơi my talking tom phiên bản người thật.

Trong thẻ chỉ có chừng trăm vạn, phỏng chừng còn có thể thừa một chút.

Quản lý trực tiếp lấy bảng tên quét mã vạch hai chiều của quầy thu ngân.

Lục Lộc quét một cái, tốc độ mạng trong tiệm rất nhanh, lập tức nhảy đến giao diện thanh toán thành công.

Quầy thu ngân trong cửa hàng nhận được tiền, in ra hóa đơn nhỏ, quản lý xé xuống nhìn, lấy bút ra ký tên cho Lục Lộc.

Cô không nghĩ nhiều, tiện tay ký tên mình xuống.

Trên mặt quản lý hiện lên nụ cười: "Cảm ơn đã chiếu cố, mời bạn nhỏ tới trước một chút, nhân viên cửa hàng chúng tôi đo kích thước một chút, sau đó sẽ có chuyên gia đưa toàn bộ quần áo đến nhà, phiền Lục tiểu thư để lại địa chỉ.”

Nụ cười trên mặt Tưởng Lệ hoàn toàn cứng đờ.

Không phải bà ta nghe lầm chứ?

Nhãn hiệu này mỗi tháng bà đều mang theo con gái đến thăm, coi như là khách VIP, nhưng chưa bao giờ được quản lý tự mình tiếp đãi.

Mỗi bộ quần áo trẻ em rẻ nhất cũng hơn một vạn, cộng thêm quần, giày, còn có nhiều đồ trang sức như vậy cộng lại, ít nhất phải hơn ba triệu.

Nghe nói Lục Lộc lăn lộn trong giới giải trí không tốt, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?

Tưởng Lệ cắn răng.

Được, Lục Triển Hoa này, ngoài mặt nói đoạn tuyệt quan hệ với con gái, sau lưng còn lén cho tiền! Nếu không phải hôm nay bà ta bắt gặp thì còn không hay biết gì!

“Lục Lộc! Tôi không cho phép cô chà đạp tiền của cha Miêu Miêu như vậy!" Tưởng Lệ nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Lục Lộc.

Lục Lộc đang đắm chìm trong bi thương vì mất đi ba triệu.

Căn bản không cho Tưởng Lệ một chút phản ứng nào.

Tưởng Lệ tức chết, trực tiếp ra lệnh cho quản lý: "Tiền này không phải của cô ấy, các người không thể bán cho cô ấy, bây giờ trả lại tiền đi!"