Chương 27

Lục Lộc im lặng nhìn Tiểu Quỷ.

Cố Tư Việt: "...”

Nhìn anh làm gì?

Đây không phải là kẻ thù của cô sao?

Sau khi Lục Lộc thấy rõ mặt người phụ nữ, cô mới nhận ra đây là mẹ kế của nguyên chủ.

Tưởng Lệ rất có thủ đoạn, bà ta là mối tình đầu của cha nguyên chủ, sau khi kết hôn sống không tốt, vì thế lại quấn lấy Lục Triển Hoa, cuối cùng ép cha mẹ nguyên chủ ly hôn.

Bà ta còn độc ác cáo trạng trước, rêu rao khắp nơi, nói là vợ trước ngay từ đầu cố ý câu dẫn chồng bà ta, là tiểu tam, bà ta mới là định mệnh.

Trong tiểu thuyết cũng không có đoạn này, chẳng qua Lục gia mở một công ty đồ gia dụng, ở trong giới hào môn căn bản không có số, ngay cả cảnh diễn của Lục gia cũng không có.

Điều này chỉ có trong ký ức của nguyên chủ.

Tưởng Lệ vừa phẫu thuật thẩm mỹ, khuôn mặt dùng lớp trang điểm đậm che giấu thật sự không đành lòng nhìn thẳng, mùi cũng rất ghê tởm.

Lục Lộc nhéo mũi, lui về phía sau một bước, có chút hối hận khi ra ngoài không đeo khẩu trang.

Nhưng cô đeo kính râm Tưởng Lệ cũng có thể nhận ra cô, xem ra là hận cô đến cực điểm.

Động tác của Lục Lộc quá lớn, làm cho người ta muốn giả vờ không thèm để ý cũng không được, Tưởng Lệ trợn trắng mắt, khóe mắt lộ ra màu đỏ, nhìn có chút dữ tợn.

Quả nhiên là mẹ ruột chết sớm, con ranh không có giáo dưỡng này cố ý không nể mặt bà ta!

Về nhà bà ta nhất định phải cáo trạng với ông Lục!

Lúc này, Lục Miêu Miêu cũng nhận ra cô chị kế này.

Cô ta lập tức trừng to mắt, chỉ vào Lục Lộc, kiêu ngạo hô to: "Lại là chị! Có phải chị lại muốn cướp cha với tôi không! Đừng nằm mơ! Cha là của tôi và mẹ!"

Ánh mắt cô ta cảnh giác, tràn ngập ác ý trái ngược với cách ăn mặc xinh đẹp mộng ảo kia.

Lục Lộc mỉm cười.

Cô không muốn nhắm vào bạn nhỏ.

Chẳng qua hậu duệ của người phụ nữ cặn bã này, ngược lại không kém cạnh chút nào.

“Ngoan, người cha như Lục Triển Hoa đương nhiên phải để lại cho công ty chúng ta, yên tâm, tôi không phải trạm thu gom rác.”

Cô nói xong lập tức rời đi, sang bên kia xem quần áo.

Lục Miêu Miêu nghe được nhưng chỉ hiểu nửa vời, cô ta đoán cũng không phải lời hay ý đẹp gì, lắc lắc tay áo Tưởng Lệ: "Mẹ, cô chị này nói cái gì vậy?"

Tưởng Lệ: "...”

Con ranh con này, trước kia chỉ biết nổi giận lung tung, từ khi nào miệng lưỡi đã sắc bén như vậy?

Không được.

Muốn bà ta vô duyên vô cớ nhịn xuống cơn tức này tuyệt đối không được, hôm nay bà ta tuyệt đối không để Lục Lộc sống tốt!

Cô muốn đi dạo phố, lại càng không cho cô đi dạo vui vẻ.

Lúc này, Tưởng Lệ chú ý tới cậu bé Lục Lộc dắt tay, bà ta chưa từng thấy qua, dáng vẻ lại vô cùng ưu tú như hạc giữa bầy gà, chỉ là ăn mặc bình thường, đoán chừng là đứa nhỏ từ nhà họ hàng nghèo nào đó của mẹ cô chết sớm.

“Ôi, ngoài miệng nói không nhận cha, còn không phải cầm tiền của cha mày mua quần áo cho thằng nhóc này sao.”

Lục Miêu Miêu tức giận giậm chân một cái, hét lên với Lục Lộc: "Chị không phải là con gái của cha tôi! Đã bị đuổi ra ngoài rồi! Dựa vào cái gì mà dùng tiền của cha tôi!"

Cô ta đã quen thói kiêu căng, ngang ngược vươn tay ra muốn đẩy Cố Tư Việt: "Mày là ai? Tao không cho phép mày tiêu tiền của cha tao! Hai người cùng cút đi!"

Cố Tư Việt bình tĩnh né tránh tay cô ta.

Anh lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta, mí mắt mỏng đè nén lộ ra vẻ không kiên nhẫn, tuy rằng chỉ là một đứa bé, ăn mặc cũng bình thường, ánh mắt lại có loại cảm giác áp lực nói không nên lời.

Lục Miêu Miêu nhất thời bị dọa.

Cô ta bĩu môi, ôm lấy chân Tưởng Lệ, oa một tiếng khóc lên: "Mẹ, bọn họ hung dữ với con! Bọn họ bắt nạt con!”

Tưởng Lệ vội lau nước mắt cho con gái, "Miêu Miêu ngoan, đừng chấp nhặt với những quỷ nghèo không có giáo dục, bọn họ đang ghen tị!”