Nói tóm lại, cô xuyên qua là để làm công cụ bảo vệ cho tình cảm của nam nữ chính.
Khi cần thiết thì bắt nạt nữ chính một chút, tỏ tình với nam chính, tạo hiểu lầm để nữ chính ghen, thúc đẩy tình cảm của hai người...
Đồng thời, đóng vai trò làm nền cho nữ chính, để làm nổi bật sự thông minh và tốt bụng của nữ chính, khiến nữ chính trở thành nhân vật rực rỡ và tốt đẹp nhất trong sách.
Tóm lại, nữ phụ chính là không có nhân quyền.
Sau khi Lục Lộc xem xong nội dung vở kịch, trong lòng có chút câm lặng không nói thành lời.
Không thể bởi vì cô nói chuyện lớn tiếng một chút mà coi là đang bắt nạt nữ chính chứ?
Tỏ tình với nam chính là đang giành đàn ông của nữ chính sao? Nguyên chủ sau này thực sự thích nam chính, muốn tranh giành một chút cũng không quá đáng mà.
Có điều, thủ đoạn hơi kịch liệt, cũng không quá thông minh, cuối cùng tình yêu không đạt được, ngược lại còn bị trầm cảm rồi tự sát mà chết, ngay cả khi chết rồi cũng bị mắng.
Chỉ có một chữ thảm!
Nhưng biết làm sao đây, ai bảo nguyên chủ là nữ phụ, định mệnh chỉ có thể bị đối xử bất công.
May mà Lục Lộc không có nhiều đất diễn, toàn bộ truyện chưa đến mười lần xuất hiện là đã bị loại, hơn nữa cô vừa xuyên qua được một tháng, là thời điểm trước khi bắt đầu cốt truyện, tình cảm giữa nam nữ chính chưa bắt đầu.
Cô vẫn chưa có cơ hội để bắt đầu làm gì.
Vì thế Lục Lộc liền đương nhiên chọn cách nằm yên.
Cùng ngày mà cô xuyên qua, sau khi hiểu rõ mọi tình huống, Lục Lộc tự đặt ra cho mình ba nguyên tắc.
Có thể ngủ thì tuyệt đối không thức.
Có thể nằm tuyệt đối không đứng.
Có thể đạt yêu cầu thì tuyệt đối không đạt tối đa.
Quan trọng nhất là... cho dù có khiến người khác tức giận, cũng tuyệt đối không tự tìm rắc rối cho mình.
Một con cá mặn chính hiệu.
Đối với Lục Lộc mà nói, điều khiến cô cảm thấy an tâm và thoải mái nhất trên thế giới này chính là phòng ngủ của mình, đặc biệt là chiếc giường, ở đó cô không cần đối mặt với ống kính, có thể thoải mái nằm bẹp, cực kỳ thư giãn.
Không khác gì mảnh đất cuối cùng của sự thanh tịnh.
Lục Lộc quyết định, ngay đêm nay, cho dù cô thức trắng đêm không ngủ, cô cũng phải tìm ra thứ nhỏ bé phiền phức làm cô mất giấc.
Sau khi trợ lý đưa cô về nhà, trời đã tối.
Tắm rửa xong, Lục Lộc nằm trên giường, bắt đầu chơi điện thoại di động.
Tâm tư cô không ở trên điện thoại di động, ngược lại cô đang nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên cạnh, nhưng mà cô đợi một hồi lâu, vẫn rất yên tĩnh.
Xem ra phải đợi cô ngủ mới chịu ra...
Lục Lộc quyết đoán khóa điện thoại di động, nhắm hai mắt lại, bắt đầu giả vờ ngủ.
Thứ đồ nhỏ này, còn chơi tâm lý với cô sao? Tối nay nhất định phải bắt được ngươi!
Lục Lộc tràn ngập tự tin vào bản thân.
Nhưng mà ba giây sau - -
Buồn ngủ quá.
Mí mắt không mở ra được.
Cảm giác như có một sức mạnh thần bí không biết nào đó đè lên thần kinh của cô.
Chết tiệt!
Lục Lộc không kìm được mà muốn ngủ!
Nhưng đúng lúc này, bên tai cô mơ hồ vang lên âm thanh kỳ lạ quen thuộc.
Xẹt... Xẹt... Xẹt... Xẹt...
Giống như thứ gì đó di chuyển chậm rãi, kéo lê thân mình trên sàn, cảm giác rất thận trọng.
Lục Lộc cố gắng dùng chút ý chí cuối cùng, gắng mở một khe nhỏ nơi mắt.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng lờ mờ.
Trên tường đối diện có hình bóng đung đưa!
Một giây sau, ngay bên mép giường của cô, bỗng nhiên có cái gì đè lên!
Là một bàn chân mập mạp đầy lông!
Chính là thứ này!
Lục Lộc gắng sức ngồi dậy, nhưng não không nghe chỉ huy, cô không thể không thở dài, cuối cùng chịu không nổi nữa, hoàn toàn ngủ thϊếp đi.
Đến lúc này, một con cá mặn vô dụng đã ngã xuống.
Ngày hôm sau, Lục Lộc mở mắt: "...”
Cô thật sự vô dụng quá.
Nhưng mà tối hôm qua cô thật sự ngủ rất ngon, cũng không biết là do quay phim quá muộn hay là bởi vì thứ đó không phát ra âm thanh...